Diệp Bắc Minh lại biến sắc: "Anh... thế mà anh vẫn còn sống?"
"Không".
Thanh niên lắc đầu: "Tôi đã chết rồi, tôi chỉ ở trong trí nhớ của tháp nói chuyện với cậu thôi".
"A!"
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: "Ở trong trí nhớ nói chuyện với tôi?"
Tất cả những điều này đều đã vượt qua khỏi nhận biết của anh!
Thanh niên mỉm cười giải thích: "Cậu là một người hiện đại, điều này không khó lý giải lắm mà".
"Mặc dù tôi đã chết rồi, nhưng một bộ phận linh trí của tôi bị phong ấn trong trí nhớ của tòa tháp".
"Một ngày nào đó, nếu có người mở ra ký ức của tòa tháp, sẽ có thể nói chuyện được với tôi!"
"Điều này cũng giống như máy tính hoặc là trí tuệ nhân tạo trong thế giới của cậu vậy".
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đã hiểu, vì sao anh lại muốn nói chuyện với tôi?"
Thanh niên nhìn Diệp Bắc Minh: "Tòa tháp đã lựa chọn vô số chủ nhân, chỉ có cậu là đặc biệt nhất..."
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tôi đặc biệt chỗ nào?"
"Còn nữa, vì sao tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại lựa chọn tôi?
Thanh niên trầm mặc một lát: "Bởi vì... cậu rất giống tôi".
"Trên người của cậu có cái bóng của tôi".
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi chính là tôi!"
"Tôi là người độc nhất vô nhị trên thế giới, tôi sẽ không giống ai, cũng không phải cái bóng của ai cả".
"Ha ha ha!"
Thanh niên cười một tiếng: "Diệp Bắc Minh, quả nhiên cậu rất hợp gu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2705019/chuong-842.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.