“Ba, hai, một!”
Chữ cuối cùng được nói xong.
“Các người không còn cơ hội đi nữa rồi”.
Một tiếng rồng ngâm vang lên, kiếm Đoạn Long chém về phía hai người.
Một luồng sức mạnh cường đại cuốn qua người bọn họ, chém vào một vị trí ở phía sau!
“Rầm…”
Một tảng đá nổ tung, một lão giả mũi ưng đi ra từ phía sau, cười mờ ám: “Nhóc con, cảm giác nhạy bén thật đấy”.
Tần Mộc Dao và Mạc Ninh Nhi sửng sốt: “Lão sẽ không ra tay với chúng ta đó chứ?”
Diệp Bắc Minh không nhiều lời: “Đi ra hết đi, đừng ẩn nấp nữa”.
Giây tiếp theo.
Từ bốn phương tám hướng, có mười mấy người đi ra ngoài, khí tức của ai cũng như vực sâu.
“Chí Tôn!”
Gương mặt xinh đẹp của Mạc Ninh Nhi lập tức trắng bệch.
Rốt cuộc Tần Mộc Dao cũng biết câu nói kia của Diệp Bắc Minh là có ý gì: “Các vị tiền bối, tôi là Tần Mộc Dao, là đệ tử của Tuyệt Trần Y Tiên!”
“Anh Diệp là bạn của tôi, xin…”
Ông lão mũi ưng cười: “Nếu Tuyệt Trần Y Tiên có mặt, lão đây còn nể nang ông ấy mấy phần”.
“Nhưng chắc con nhóc nhà cô không biết rồi, trong vòng ba dặm quanh đây không có một người sống”.
“Nếu chúng tôi giết cô, Tuyệt Trần Y Tiên có biết được không?”
Một ông già gầy gò, cả người tràn đầy lệ khí cười nhạt: “Nói nhảm với bọn chúng làm gì, giết hết đi được rồi!”
Gương mặt Tần Mộc Dao tái đi trong chớp mắt: “Cái gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2704882/chuong-911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.