Nở nụ cười!
Một lão già ngẩng đầu, để lộ nụ cười đầy nịnh nọt: "Anh Diệp, chỉ cần anh gật đầu, chúng tôi đều sẽ là người hầu của anh..."
Xoẹt!
Không hề báo trước, một ánh kiếm chợt lóe lên rồi biến mất!
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Bảy cái đầu rơi xuống mặt đất.
Trợn to mắt!
Đến chết bọn họ vẫn chẳng tin được, Diệp Bắc Minh lại thật sự giết họ!
"A...", hai chân Mạc Ninh Nhi xụi lơ, ngã ngồi dưới đất.
Đôi mắt đẹp trừng lớn, nhìn chằm chằm vào bảy đầu người kia!
Tần Mộc Dao cũng suýt chút nữa té ngã.
Bảy Chí Tôn bằng lòng thần phục, thế mà anh giết hết?
Kẻ này sát phạt quá quả quyết!
Diệp Bắc Minh khoát tay, mười cái nhẫn chứa đồ rơi vào tay anh, lập tức bóp nát.
Một số lượng lớn tài nguyên võ đạo rơi ra ngoài.
Đan dược, vũ khí, công pháp, nguyên, dược liệu đủ thứ.
"Tiểu tháp, có thể cắn nuốt toàn bộ rồi đi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: "Được được, cuối cùng tên nhóc cậu cũng cho tôi chút lợi ích!"
"Những kẻ địch lúc trước đều bị cậu đập thành bãi sương máu, nhẫn chứa vật cũng nát theo!"
Một luồng sức mạnh thần bí càn quét qua!
Trong nháy mắt, tất cả tài nguyên biến mất.
Dược liệu thì khô quắt, mất dược hiệu!
Còn đống vũ khí trở nên ảm đạm không ánh sáng, như thể vừa bị rút đi hồn phách.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tần Mộc Dao và Mạc Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2704880/chuong-913.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.