Điều khiến người ta tức giận hơn là tên nhóc này lại trực tiếp nói ra, không hề che đậy!
Cùng lúc đó, người xung quanh lập tức xôn xao!
“Vãi!”
“Cậu nhóc, cậu nói ai là khỉ?”
“Hống hách, quá hống hách rồi!”
“Cả đời tôi chưa từng thấy người nào hống hách như vậy!”
“Diệp Bắc Minh, anh có ý gì?”
Có người cao giọng quát hỏi.
Diệp Bắc Minh cười: “Tôi có ý gì?”
Chuyển ánh mắt nhìn sang Hoa Côn Luân: “Lão Hoa, xin cho người chuyển chiếc ghế đến đây”.
Hoa Côn Luân cau mày: “Cậu muốn làm gì?”
Nhưng vẫn lên tiếng, cho người chuyển một chiếc ghế thái sư đến.
Diệp Bắc Minh chỉ vào ghế: Lão Hoa, mời ngồi”.
Hoa Côn Luân lòng tràn đầy nghi hoặc ngồi xuống, giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Ý của tôi là, những người đứng đều là rác rưởi!”
Toàn hội trường tĩnh lặng như cái chết!
Hoa Côn Luân loạng choạng, suýt nữa ngã từ ghế xuống.
Phùng Vũ hoàn toàn trố mắt, ngay cả mình cũng là rác rưởi sao?
Cơ thể Đạm Đài U Nguyệt cứng đờ tại chỗ: ‘Lúc mình quen anh ta, anh ta không hống hách như vậy!’
Liền sau đó.
“Vãi!”
“Diệp Bắc Minh, anh nói cái gì?”
“Anh nói ai là rác rưởi? Vãi!”
“Đừng kéo tôi, tôi muốn giết tên nhóc này!”
Rất nhiều học viên tức đến nhảy lên, nếu không phải thấy Hoa Côn Luân có ở đây, chắc cũng xông lên!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được hỏi: “Cậu nhóc, cậu làm sao vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2704707/chuong-998.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.