Bên trong đạo thất, trầm hương an thần trong lư hương lặng lẽ cháy. 
Tàn hương dài chừng hai tấc trên đầu hương đỏ tươi cuối cùng cũng không kiên trì nổi nữa, một cơn gió nhẹ thổi qua, tàn hương rơi xuống trong sự tĩnh lặng của căn phòng, rơi xuống lư hương hoa sen ở bên dưới. 
Rơi vỡ tan xương nát thịt. 
Vân Dao cảm thấy lúc này nàng chính là tàn hương ấy. 
Giữa căn phòng tĩnh mịch, nàng cảm thấy lúng túng và tuyệt vọng vì tự bốc cháy. 
Mặc dù trừ nàng ra, người duy nhất còn lại trong phòng hoàn toàn chẳng nói gì. 
Sau khi nghe yêu tăng nói xong, từ đầu đến cuối Mộ Hàn Uyên chỉ pha trà cho nàng, lấy cốc, rót trà, sau đó quay về chỗ ngồi mà không hề nâng mắt lên. 
Hệt như không xảy ra chuyện gì. 
Cuối cùng Vân Dao không thể chịu đựng nổi sự trầm mặc như lăng trì này, nàng vuốt ve mép cốc trà, nói: “Ừm…… ta có thể giải thích.” 
Mộ Hàn Uyên nâng mắt lên. 
Dường như có một vết đen lạnh lẽo lướt qua liên hoa quan. 
Vân Dao không nhận ra, huống chi bên tai vẫn là giọng nói nhẹ nhàng thanh nhã, không khác gì thường ngày của người nọ: “Sư tôn muốn giải thích, là chuyện nào?” 
“......” 
Trời ơi, không chỉ có một chuyện. 
Quên đi, hay là nàng trở về Càn Môn, nhảy xuống đỉnh Thiên Huyền để tạ tội vậy. 
Vân Dao nhấp một ngụm trà, vì trong lòng buồn bực nên không nếm kỹ vị trà, nàng xoa dịu nóng nảy trong lòng, sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-ma-ton-mua-mot-tang-mot/3451937/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.