Vân Dao chấn động bởi câu nói kia của Mộ Hàn Uyên, giật mình chốc lát, nàng mới khó khăn hoàn hồn. 
Nhìn vẻ mặt thanh cao lạnh lùng như thường ngày của Mộ Hàn Uyên một lát, nàng cuối cùng cũng nhận ra một chút…… hình như là cảm xúc bất mãn? 
Vân Dao chớp mắt. 
Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu. 
Vân Dao thử lùi lại vài bước đến gần giường. 
—— Khi nàng nhìn lại một lần nữa, dường như một chút sương giá đã tan bớt trên khuôn mặt của Mộ Hàn Uyên. 
Chứng thực suy đoán của mình, Vân Dao hơi buồn cười, nhưng đương nhiên không dám cười trước mặt hắn. 
Nàng nhỏ nhẹ nói: “Chuyện này chỉ là hiểu lầm, chờ con lừa trọc…… à, chờ Liễu Vô đại sư đi rồi, ta giải thích với ngươi, được không?” 
Mộ Hàn Uyên đang đeo đai lưng ngọc, nghe vậy hắn ôn hòa ngước mắt lên: “Tất cả đều nghe theo sư tôn.” 
“......” 
Đứng đắn như thế, cứ như Mộ Hàn Uyên gây sự chỉ vì nàng phớt lờ hắn lúc nãy là người khác, chứ không phải hắn vậy. 
Tuy rằng đã ba trăm năm trôi qua, nhưng có vài điều vẫn giống như lúc nhỏ. 
Vân Dao không kìm được mà hơi cong khóe môi, nàng giơ tay lên, chỉnh lại liên hoa quan trên đỉnh đầu của Mộ Hàn Uyên, người đang ngồi trên giường, hiếm khi thấp hơn nàng một thước. 
Hồng y phất qua, một hương thơm lành lạnh như lan tỏa. 
Vân Dao nhanh nhẹn xoay người, tâm trạng cực tốt đi về phía tăng nhân Liễu Vô vừa tự giác lui 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-ma-ton-mua-mot-tang-mot/3450806/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.