Chương trước
Chương sau
…… Đón dâu?

Rèm kiệu rượt khỏi ngón tay, buông thõng xuống.

Cùng với thị nữ đang ríu ra ríu rít bên ngoài kiệu, Vân Dao chậm chạp cúi đầu xuống, nhìn thứ mà mình vừa lấy xuống khỏi đầu ——

Một mảnh lụa mềm hình vuông màu đỏ rực, câu kim trụy ngọc, dệt bằng chỉ bạc, trông giống khăn trùm đầu của tân nương.

“Nàng” trở thành công chúa được đưa đi hòa thân sao?

Thảo nào những tấm đệm mềm mại trong kiệu đều được làm bằng tơ tằm thượng hạng, sờ vào cảm thấy mát lạnh như băng, chất liệu thượng thừa. Trong tay nàng còn cầm một chiếc hộp gỗ chạm trổ, là một chiếc hộp trang sức, một chiếc gương điêu khắc hình rồng uốn lượn đặt trên chiếc hộp gỗ lim chạm khắc hoa Liệt Dương vàng óng.

Nàng cầm chiếc gương lên, nhìn hình ảnh phản chiếu của “mình” bên trong.

Mũ phượng lộng lẫy đính những chiếc lông vũ màu xanh đậm, liên kết với nhau bằng những chiếc cúc ngọc, châu ngọc rực rỡ, phản chiếu hoa điền kim văn giữa trán.

Ánh mắt của Vân Dao hạ xuống: Mày liễu, mắt phượng, mũi đẹp đẽ tinh xảo, đôi môi mỹ nhân trời sinh hơi vểnh lên, làn da cực kỳ mềm mại láng mịn chứng tỏ được nuôi dưỡng trong gia đình đế vương ung dung cao sang, ngay cả đầu ngón tay đang cầm gương đồng cũng yểu điệu mười ngón tay không dính nước xuân (*).

(*) Ẩn dụ bàn tay của người luôn được nuông chiều, chưa từng làm việc nặng nhọc.

Với bàn tay này, e rằng ngay cả kiếm Nại Hà cũng không cầm nổi.

Hơn nữa huyễn cảnh này……

Chẳng phải nàng đến để lấy vảy Long Tâm sao? Tại sao lại đưa thần hồn của nàng vào cơ thể của một vị công chúa đi hòa thân?

Chẳng lẽ trước khi lấy được vảy Long Tâm, nàng phải trốn khỏi đại hôn?

Càng nghĩ Vân Dao càng muốn kéo rèm vải trước mặt rồi bỏ chạy, nhưng chiếc kiệu từ từ dừng lại, bên ngoài kiệu, thị nữ vừa đáp lời với nàng đang thông báo điều gì đó với Thiết Giáp vệ bên ngoài cổng cung.

Vân Dao vén rèm lên một chút, qua khe hở nhỏ, nhìn ra ngoài.

Quân sĩ dẫn đầu Thiết Giáp vệ nói gì đó với tiểu thị nữ, sau đó quay sang một bên, nói với người bên cạnh: “....... Vào cung hồi bẩm Long quân, đội thân vệ hộ tống công chúa Trường Ung đã đến cung thành, bây giờ mời vào điện Mộc Niên.”

“Vâng.”

Y xoay người lại, cất cao giọng: “Thị Long vệ, nghênh đón nghi liễn.”

“—— Vâng!”

Thân kiệu đột nhiên bay lên, mũ phượng nặng nề trên đầu Vân Dao lắc lư, khiến thân thể yếu đuối của nàng suýt ngã xuống.

Cứ như vậy suốt cả đường, cuối cùng Vân Dao cũng được đưa đến nơi được gọi là điện Mộc Niên.

Đầu đội kim sa, tay cầm quạt tròn bước xuống kiệu, đi qua tường viện cung đình, cuối cùng Vân Dao cũng nhìn thấy cung thị dẫn đường phía trước dừng bước.

Cung thị dẫn đường hành lễ với “công chúa Trường Ung”, sau đó dặn dò tiểu thị nữ bên cạnh nàng vài câu, rồi cáo lễ rời đi.

Người vừa rời đi, Vân Dao tùy tiện bịa một cái cớ, đuổi hết cung thị trong thiên điện ra ngoài.

Chỉ còn lại tiểu thị nữ theo nàng tới đây.

“Điện hạ, sao người đuổi hết bọn họ đi vậy?” Tiểu thị nữ rầu rĩ nói: “Chúng ta đã vào cung của Long quân bệ hạ rồi, vài ngày nữa sẽ cử hành đại hôn, người không thể hành sự tùy tiện như trước nữa.”

Vân Dao ngồi xuống trước gương trang điểm bên trong thiên điện, tiểu thị nữ rất tự giác tiến tới giúp nàng cởi mũ miện và chải tóc.

Búi tóc nghiêng sang một bên, Vân Dao lười biếng chống trán, mệt mỏi nói: “Đuổi bọn họ đi, là vì ta nghe nói trong đội thân vệ hộ tống, có mật thám của Ma tộc trà trộn vào.”

“Hả!?” Tiểu thị nữ kinh ngạc ngước mắt lên.

“Để kiểm chứng, ta chỉ đành làm phiền một chút.” Quý nữ trong gương lười biếng nâng hàng mi vừa dài vừa dày như lông vũ lên, nhìn chằm chằm vào người thị nữ đang hoang mang phía sau mình trong gương: “Thế này đi, bắt đầu từ ngươi.”

“Điện hạ minh xét, Như Khấu đi theo người ba năm, tuyệt đối không phản bội chủ!” Tiểu thị nữ sợ đến mức quỳ xuống.

Mí mắt của Vân Dao khẽ giật, hơi không được tự nhiên, muốn đỡ người lên, nhưng vì muốn lừa gạt nên chỉ có thể diễn tiếp.

Thế là nàng nhìn tiểu cô nương đang sợ hãi quỳ sát dưới đất, kiềm chế giọng điệu lười biếng của mình, nói bằng giọng điệu tin tưởng: “Đương nhiên Như Khấu sẽ không phản chủ, nhưng làm sao ta biết, giữa đường ngươi có bị ai đánh tráo hay không?”

Tiểu thị nữ ngơ ngác, sắc mặt vừa tái nhợt vừa ngỡ ngàng nhìn nàng.

Vân Dao chống má, dường như suy nghĩ một chút, sau đó mới chậm rãi nói: “Thế này đi. Ngươi nói cho ta nghe những điều ngươi biết về ta, như thân phận, lai lịch, mối quan hệ với những người xung quanh, tại sao ta tới đây, và ta muốn làm gì?”

Tiểu thị nữ mờ mịt ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó.

Vân Dao hời hợt bổ sung thêm một câu: “Nghĩ kỹ rồi hẵng nói, nếu có một chi tiết không giống, đừng trách ta nảy sinh nghi ngờ.”

“!”

Nỗi nghi ngờ vừa ngoi lên một nửa của tiểu thị nữ lập tức bị ấn xuống, Vân Dao nghe nàng ta run rẩy kể lại chuyện lớn chuyện nhỏ về vị công chúa điện hạ này, sau đó sàng lọc những chuyện liên quan đến mình.

Sau khi nghe ngóng sơ qua, Vân Dao đã phác họa được sơ sơ về thời không của huyễn cảnh này.

Đây vẫn là giới Càn Nguyên, nhưng ở thời kỳ thượng cổ, khi tiểu thế giới này tách biệt với hỗn độn chưa được bao lâu.

Lúc này trên đại lục Càn Nguyên vẫn còn rất nhiều dị thú thượng cổ, Yêu tộc một phương độc đại, tất cả dị thú và yêu thú đều dưới trướng Long quân.

Theo lời đồn, vị Long quân cộng chủ thiên hạ này có tính cách công chính nhưng lại rất lười biếng, ít xử lý sự vụ, rất thích du ngoạn nhân gian.

Trừ thân tộc duy nhất của hắn —— tộc Thị Long, hầu hạ hắn qua nhiều thế hệ từ thuở Càn Nguyên khai thiên lập địa nên được chân long phù hộ, những tộc khác rất hiếm khi nhìn thấy diện mạo thật của hắn.

Vì thế, dưới sự “thống trị” của hắn, tuy Yêu tộc cực kỳ hùng mạnh, nhưng “thú” lại xuất hiện lớp lớp, nội đấu gay gắt, tranh quyền đoạt thế, song, may mà có Long quân tọa trấn, nên không có Yêu tộc nào dám làm lớn chuyện. Trái lại, Nhân tộc và Ma tộc lại phải tìm đường sống trong kẽ hở —— Lúc bấy giờ vùng Trung Thổ của nhân gian vẫn chưa thành lập môn phái tu chân, chỉ có duy nhất một Hoàng triều của con người, còn Ma tộc thì phân tán khắp bát hoang, vẫn chưa chia thành hai cõi Tiên Ma.

Công chúa Trường Ung, thân thể mà nàng ký thân trong huyễn cảnh, chính là công chúa được sủng ái nhất Hoàng triều Nhân tộc.

“Nếu ta được sủng ái như vậy, tại sao lại bị đưa đi hòa thân?” Vân Dao vuốt ve hộp trang sức rồi tiện tay lấy một cây trâm, cảm thấy lời nói nọ rất đáng ngờ.

Tiểu thị nữ run giọng đáp: “Long quân là cộng chủ của thiên hạ, quân lâm Càn Nguyên mấy nghìn năm, trước nay chưa bao giờ yêu cầu ba tộc đưa nữ tử trong tộc đến hầu hạ ngài ấy. Lần này là lần đầu tiên kể từ khi khai thiên lập địa. Trên dưới hoàng thành sợ hãi, chính công chúa điện hạ, chính người chủ động xin phụ hoàng của người, gả vào điện Long Hoàng.”

“......”

Nghe không giống đến tổ chức đám cưới, mà giống như đi hiến tế ấy.

Vân Dao tùy tiện hỏi thêm vài câu nhằm che giấu mục đích của mình, sau cùng mới hỏi đến vấn đề mà nàng quan tâm nhất: “Ngươi có biết vảy Long Tâm không?”

“Cái này, cả đại lục Càn Nguyên, không ai không biết.” Tiểu thị nữ ngập ngừng, khẽ nói: “Vảy Long Tâm chính là vảy ngược duy nhất của Long quân, cũng chính là căn nguyên chân long mệnh lực.”

“Căn nguyên mệnh lực……” Vân Dao khẽ thì thầm, sau đó bật cười: “Vậy tại sao không có ai muốn cướp lấy nó, để chính mình trở thành cộng chủ thiên hạ?”

“——”

Tiểu thị nữ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh hãi, sau đó lập tức sợ hãi cúi đầu xuống: “Làm sao có thể chứ, điện hạ? Chớ nói Nhân tộc yếu đuối, dù cả ba tộc Yêu – Nhân – Ma hợp lại, cũng không địch nổi Long quân —— Ngài ấy là chân long thượng cổ, huyết mạch duy nhất của tộc chân long kể từ khi Càn Nguyên khai thiên cho đến nay!”

Vân Dao dừng lại chốc lát, tiếng cười dễ nghe như chuông vàng réo rắt: “Ta chỉ đùa thôi mà, ngươi sợ hãi thế làm gì?”

Tiểu thị nữ hiển nhiên tin tưởng, nàng ta thả lỏng cơ thể, thở phào nhẹ nhõm.

Đã tìm hiểu được kha khá, Vân dao dự định sẽ tự suy nghĩ một chút, thế là đuổi thị nữ cuối cùng này ra ngoài: “Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát, ngươi ra ngoài trước đi.”

“Vâng, điện hạ.”

Tiểu thị nữ nhận ra mình đã thoát khỏi “hiềm nghi mật thám”, nàng ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng dậy rời đi.

Nhưng, trước khi đóng cửa điện, nàng ta chợt nhớ ra điều gì đó, nên nhỏ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, hôm nay có lẽ Long quân bệ hạ sẽ đến đây, người có muốn trang điểm……”

“Không cần. Đi đi.” Vân Dao lười biếng ngắt ngang.

Tiểu thị nữ không còn cách nào khác đành phải thuận theo.

Chờ sau khi nàng ta rời đi, Vân Dao cụp mắt nhìn hộp nữ trang đặt trước gương.

Đây chính là chiếc hộp ở trong kiệu.

Vừa rồi trước khi xuống kiệu, thị nữ sai người mang nó đi, khi đi ngang qua, Vân Dao nghe rất rõ ràng —— Chiếc hộp này có cấm chế nào đó mà chỉ có mình nàng mới mở được, thậm chí bình thường người ngoài không được phép chạm tay vào.

“Xem trọng nó như thế, chẳng lẽ bên trong giấu bảo bối phòng thân gì?” Vân Dao giơ tay lên, nhẹ nhàng phất qua hộp gỗ khắc hoa Liệt Dương, sau đó nhìn thấy cấm chế ngân sắc thủy văn như băng tan ra rồi biến mất.

Mở hộp ra, Vân Dao nhìn vào bên trong, rồi khựng lại.

Nàng khẽ chớp mắt vì ngạc nhiên, sau đó lấy thứ bên trong ra.

—— Là một quyển sách.

Không ngờ vị công chúa này lại là người yêu sách như mạng?

Ngay cả quyển sách cũng phải cho vào hộp, lại còn trân quý đến mức lặn lội đường xa mang theo từ nhà mẹ đẻ đến cung điện của vị hôn phu tương lai?

Vừa nhìn thấy sách, hứng thú của Vân Dao lập tức vơi bớt, từ nhỏ nàng đã không thích mấy thứ này, trước đây mỗi khi nghe các trưởng lão trong tông môn giảng bài, đều cần các sư huynh sư tỷ thay phiên canh chừng.

Tuy nhiên, vì tôn trọng huyễn cảnh, Vân Dao vẫn mở ra xem.

Vừa mở ra, nàng chỉ liếc sơ qua, sau đó ánh mắt không hề dời đi ——

Bên trong không phải là những nội dung học hành lộn xộn chàm chán của nhân gian, mà là những dòng chữ nhỏ nhắn nho nhã như trâm hoa.

Có vẻ do chính công chúa viết.

「……

Năm Quý Mão, tháng Nhâm Thân, ngày hai mươi mốt

Ta theo phụ hoàng đến hành cung Hàn Sơn ở cực bắc nơi Nhân tộc sinh sống, vì năm nay tổ chức săn bắn ở đấy. Hành cung dựa lưng vào núi Lạc Kim, đỉnh núi phủ đầy tuyết, hồ trong núi như khảm ngọc, sóng biếc mênh mang, quả thật là kỳ cảnh nhân gian.

Ngày mai ta sẽ đến nói với phụ hoàng rằng, ta muốn đi xem hồ nước ấy.



Năm Quý Mão, tháng Nhâm Thân, ngày hai mươi tư

Năn nỉ phụ hoàng mấy ngày, cuối cùng đã cũng đến được hồ nước ấy.

Phong cảnh ở đây rất đẹp, quả thật là đất thiêng nảy sinh hiền tài (*),có lẽ vì lẽ đó, cho nên người thả câu bên bờ hồ kia cũng rất đẹp.

(*) Đất thiêng nảy sinh hiền tài: Tức là môi trường tốt đẹp sẽ sinh ra những nhân vật ưu tú.

Nếu không bị đóng băng thành đá, có lẽ sẽ càng đẹp hơn.

Ta sợ hắn không sống nổi qua đêm nay, cho nên đã sai người đưa tảng băng người ấy về.

Như Khấu không bằng lòng, cô ấy khuyên ta đừng đưa những kẻ kỳ quặc về. Sao có thể thế được, trông hắn đẹp lắm mà, nên ắt hẳn cũng cực kỳ tốt bụng.



Năm Quý Mão, tháng Nhâm Thân, ngày hai mươi sáu

Băng trên núi Lạc Kim thật sự quá rắn chắc.

Ta hơ lửa hắn hai ngày hai đêm, mới khiến băng tan. Như Khấu nói, nếu hơ lửa tiếp, hắn sẽ bị nướng chín, nhưng mà hắn vẫn chưa tỉnh lại mà.

Hôm nay bỗng nhiên phụ hoàng vào điện của ta, ta sợ gây chuyện, cho nên chưa từng nói cho phụ hoàng biết, thế là đành phải sai người đưa người nọ lên giường của ta, ta phải giấu hắn mới được.



Năm Quý Mão, tháng Nhâm Thân, ngày hai mươi chín

Cuối cùng hắn cũng tỉnh.

Nhưng ta cảm thấy hắn không phải con người.

Hắn có đôi mắt của Yêu tộc, màu xanh lam, còn trong xanh hơn cả nước hồ Thiên Ngọc buổi ban trưa, hệt như khối mã não Lam Thước mà phụ hoàng từng tặng cho ta năm ngoái.

Hắn nhìn ta, không nói lời nào.

Thật đáng thương.

Tiếng người mà cũng không biết nói.



Năm Quý Mão, tháng Quý Dậu, mùng một

Hắn bảo hắn không nhớ gì cả, chỉ nhớ mình họ Yến. Thế nên ta đặt cho hắn một cái tên, Yến Lương.

Bởi vì người hắn luôn lạnh như băng, dù ở trong hoàng thành nóng bức thì cũng lạnh buốt.

Ờm thì, ta đưa hắn về.

Lén lút.



Năm Quý Mão, tháng Quý Dậu, mùng chín

Ta biến Yến Lương thành tiểu thị vệ của mình, người trong cung luôn bắt nạt hắn, có lẽ bởi vì hắn trông quá tuấn tú.

Yêu tộc đều đẹp như vậy sao? Ta chợt muốn đến Yêu Vực, ta muốn xem thử một chút.

Yến Lương nói rằng hắn có thể đưa ta đi. Ta ứ tin, vì hắn yếu lắm.



Năm Quý Mão, tháng Quý Dậu, ngày mười tám

Hôm nay trong cung xuất hiện thích khách.

Yến Lương đã cứu ta.

Toàn bộ hoàng cung có rất nhiều đại nội thị vệ nhưng lại không cản được, ấy thế mà hắn chỉ cần cử động ngón tay, tất cả thích khách đều ngã xuống.

Hắn thật lợi hại, nhưng hình như hắn lừa dối ta.

Rốt cuộc hắn là ai?

……」

Là một quyển sách rất dày, Vân Dao dựa vào lưng ghế, chán nản lật qua.

Dựa vào kinh nghiệm đọc thoại bản nhiều năm ở Tiên giới của nàng, quyển sách nhỏ của công chúa này thật sự không phải thứ gì mới lạ.

Đặc biệt là hiện tại nàng đã thay thế vị điện hạ này, dùng góc nhìn của người ngoài cuộc xem hoàn cảnh của công chúa, thì càng rõ ràng hơn ——

Long quân quân lâm Càn Nguyên mấy ngàn năm, chưa từng yêu cầu ba tộc đưa nữ tử đến hầu hạ, vì sao bỗng nhiên chọn Nhân tộc?

Rõ ràng, hắn chính là Yến Lương.

Long quân cộng chủ thiên hạ du ngoạn đại lục Càn Nguyên, không rõ là bất cẩn dính chiêu, hay là chán nản tự đóng băng mình bên bờ hồ, lười tỉnh dậy, sau đó tình cờ được “cứu” bởi tiểu công chúa Nhân tộc ở cương vực cực bắc.

Long quân cảm thấy buồn tẻ, nên muốn tìm chút niềm vui, còn tiểu công chúa thì nghĩ rằng mình cứu một kẻ đáng thương, nên giữ hắn ở bên để bảo vệ săn sóc, hai người lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, dựa theo nhật ký sau này, tiểu công chúa không biết Long quân lợi hại ra sao, cho nên khi hắn “gặp nạn” nàng liều mạng cứu hắn, chịu hết giày vò, suýt chút mất mạng.

Sau tất cả, Long quân động lòng phàm, rễ tình bén sâu, không phải nàng thì không cưới.

“...... Thật sự hơi lỗi thời.”

Vân Dao lẩm bẩm, lật sang một trang.

Đọc đến đây, sắc trời bên ngoài cửa sổ đã dần sẩm tối, ráng chiều như ngọn lửa lan rộng, bất tri bất giác phủ lên dãy núi phía tây.

Bên ngoài cửa sổ, bóng liễu rủ xuống, hắt bóng vào bậu cửa.

Quyển sách trong tay chỉ còn lại hai trang.

Nàng cụp mắt nhìn xuống.

Quả nhiên, đúng như nàng đoán ——

Năm Giáp Thìn, tháng Giáp Tý, mùng ba

Điện Long Hoàng hạ lệnh, muốn Nhân tộc ta chọn một vị công chúa, vào Long Thành hầu hạ.

Nghe đồn Long quân đã mấy nghìn tuổi, một bữa ăn có thể uống sạch hết sông ngòi khắp nhân gian, một chưởng có thể khiến Nhân tộc diệt vong, nhất định là một lão già râu tóc bạc phơ mặt mày dữ tợn. Cả hoàng thành kinh hãi, trên dưới hoảng sợ, các tỷ tỷ sợ hãi co rúm không chịu xuất cung.

Vì Nhân tộc, ta tự xin lấy chồng phương xa.

Cáo biệt hoàng thành.

Vân Dao cảm thấy hơi đau đầu.

“Đã một năm rồi mà vẫn mờ mịt không biết gì, vị điện hạ này cũng thật là. Lẽ nào khi gặp Long quân, ta phải diễn một vở tuồng ‘Vậy mà chàng lừa ta, ta đau lòng muốn chết nên không muốn lấy chồng’?”

Vân Dao lẩm bẩm, sau đó lật sang trang.

Tiếp đó, nàng lập tức sửng sốt.

Trang này chỉ có một câu.

「Ta biết, Long quân chính là Yến Lương.」

“......”

Ráng chiều hoàng hôn len lỏi vào song cửa sổ, thiếu nữ mặc hỉ phục ngồi trước gương ngỡ ngàng, cứ như hơi lạnh của buổi chiều tà thấm vào y phục mỏng manh, nàng điều chỉnh tư thế ngồi lười biếng của mình, từ từ ngồi thẳng người lên.

Quyển sách mà nàng cầm trong lòng bàn tay chỉ còn lại một trang, nàng lập tức lật qua.

Trang cuối cùng là bốn dòng chữ nắn nót bằng máu.

「Đây là kế hoạch mà ta bày ra cho ngươi suốt ba năm.

Yến Lương, Long quân bệ hạ đáng thương của ta, hắn không hề biết rằng.

Ta không phải đến để gả cho hắn.

Ta đến để giết hắn.」

“......!”

Trái tim Vân Dao thắt lại.

Quyển sách trong tay rơi xuống, lật úp xuống đất.

Bìa sách bằng da bị ánh chiều tà nhuộm thành màu máu.

Nhưng khi nàng còn đang hoảng hồn thì bên ngoài điện, cung thị cất cao giọng, khiến chim sẻ dưới mái hiên sợ hãi bay đi.

Bóng đen chập chờn che khuất ánh mặt trời ——

“Long quân bệ hạ đến!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.