Tại nhà hắn. Hắn chán nản khi bước về cái ngôi nhà này. Cái không khí ngột ngạt. Bố hắn đang ngồi ở nghế với bà mẹ kế. Nó cười một nụ cười chua chát. đi thẳng nên tầng mà không nói câu gì, bố nó tức giận:
- Phong. Mày đứng lại.
Hắn chỉ làm theo mà không nói câu gì.
- Mày vào nhà thấy bố thấy mẹ mà mày không mở mồm chào được một câu à.
- Vâng. Con chào bố _ hắn lạnh lùg_ giờ thì con đi được chưa.
- Mày…
- Vì đó không phải mẹ con. Con không có nghĩ vụ phải chào. _ nói rồi hắn bỏ lên nhà.
- Mày đi cho khuất mắt tao.
- Nếu như bố muốn thì đưa cho con chìa khoá ngôi nhà ở đường 21 đi, con sẽ đi.
- Được thôi. Tý sẽ có người chuyển cho mày. Mày ở cái nhà này củng chỉ vuớng mắt tao.
- Vâng con biết. Con cảm ơn _ Hắn cười, nụ cười khinh khỉnh rồi đi thẳng lên tầng.
Bố hắn – ông không thể làm gì với thằng con trai quý tử của mình. Ông đã có lỗi với hắn, nhưng mọi chuyện tthực sự đã qua rất lâu rồi.
10 năm trước. Khi hắn mới là cậu nhóc 8t, ngây thơ, luôn được ôm ấp trong vòng tay ấm áp của mẹ. Nhưng hắn rất thắc mắc là bố ít khi về nhà ăn cơm với mẹ con hăn, căn nhà rộng rãi chỉ có cậu bé 8t và một người phụ nữ đẹp ngồi ăn cơm trong bếp. Cậu bé thắc mắc hỏi mẹ:
- Mẹ ơi. Sao bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-dau-gau-toi-yeu-em/1993444/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.