Mặc Viên kéo lão nhân gia đi một mạch, sau khi bình tĩnh thì dừng lại, mỉm cười: “Lão nhân gia không sao chứ?”
“Không sao, không sao!” Vân lão phất phất tay.
“Vậy là tốt rồi! Lần sau gặp nàng ta thì người tránh đi không thôi nàng ta lại gây khó dễ cho người, ta có việc, đi trước!”
Mặc Viên nói rồi lững thững đi về Trúc Nguyệt Các.
Vân lão nhìn theo bóng người nho nhỏ ở phía xa cười đầy ẩn ý. Không ngờ ở đây lại có một tiểu cô nương tốt tính như vậy! Chuyện này vui rồi đây!!!
- ----------------------
Mặc Viên bưng điểm tâm tung tăng đi về phía thư phòng Tĩnh Các, trong đầu đã sớm vứt sự bực bội lúc nãy lên chín tầng mây xanh. Chưa vào cửa đã hô lớn:
“Đầu gỗ, ta tới rồi đây!!”
Bước vào nàng thấy Bạch Nhất Quân đang ngẩng đầu, mỉm cười nhìn nàng. Mặc Viên vui vui vẻ vẻ chạy tới và chợt phát hiện ra còn có một người ở trong phòng này: “A… Lão nhân gia!”
Vân lão thấy nàng cũng vui mừng reo lên: “Tiểu cô nương…”
“Lão nhân gia đang làm gì ở đây vậy?” Mặc Viên vui vẻ bắt chuyện.
“A… ta sao?” Vân lão đảo mắt, nhìn thấy điểm tâm trên tay Mặc Viên liền tội nghiệp nói: “Ta đói bụng nên đang tìm đồ ăn.”
“Vậy người ăn tạm cái này đi.” Mặc Viên thật thà đưa luôn cái đĩa trên tay cho Vân lão chính thức quên mất lí do đến đây.
“Đa tạ tiểu cô nương.”
Bạch Nhất Quân ngồi ở kia nhìn hai người ta một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-dang-ghet-ta-thich-nguoi/2115089/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.