Lộc cộc….lộc… cộc….
“Chủ tử, phía trước có khách điếm.”
“Đi.” Bạch Nhất Quân nghe Mục Phong bẩm báo xong nhổ ra được một chữ rồi phóng ngựa đi mất.
Mục Phong bị ngó lơ ngồi trên ngựa hít bụi đến ngu người.
Aaaaaaaa…. Gia nhà hắn…. bị ăn đến sít sao mất rồi…. Vừa nghe người ta sang Kim Quốc liền mặc kệ tất cả chạy theo. Thật là…. Tình yêu có thể làm con người ta mù quáng mà… tiện thể mất luôn nhân tính a…. Bọn họ đã ngựa không ngừng vó ba ngày liền rồi…. Ba ngày…. Ba ngày… Ba ngày….
Aaaaaaaa…. Hắn muốn ngủ… ngủ…. ngủ…. ngủ…. Thiên ơi… người có nghe thấy lời cầu khẩn chân thành tha thiết của con hay không vậy? Mau thức tỉnh nhân tính của chủ tử nhà con giùm đi mà!!!!!
Không biết có phải ông trời thật sự nghe được lời khấn vái của Mục Phong thật hay không mà khi đến khách điếm thì Bạch Nhất Quân lại xuống ngựa đi vào trong.
Nhìn thấy cảnh này Mục Phong lúc bấy giờ đã cảm động đến rơi nước mắt.
Ông trời có mắt…. ông trời thực sự có mắt mà… rốt cuộc thì nhân tính của chủ tử cũng đã trở lại rồi….. Hắn được cứu rồi… được cứu rồi….huhuhuhuhuhuhu.....
- -------------------------
Sáng hôm sau.
Bạch Nhất Quân vừa dùng điểm tâm xong, đang ngồi uống trà thì Mục Trung vẻ mặt nghiêm trọng đi vào bẩm báo:
“Bẩm chủ tử, tình báo ở Kim Quốc vừa báo về rằng Mặc cô nương cùng Triệu quận chúa bị hành thích ở khu rừng bên ngoài Kim Thành. Mặc cô nương bị thương đang được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-dang-ghet-ta-thich-nguoi/2115048/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.