Lại nửa canh giờ trôi qua, hai bên vẫn không phân thắng bại.
Mặc Viên bị thương nên sơ suất một giây, một kiếm ngoan liệt liền bay tới, mắt thấy không thể tránh được nàng nhanh chóng xoay người tránh đi chỗ hiểm, một kiếm kia liền chém vào cánh tay Mặc Viên. Triệu Mẫn Ly dù có gan tới cỡ nào cũng bị một màn này dọa cho mặt mũi trắng bệch, nước mắt rơi như mưa:
“Tiểu…. Tiểu… Viên… ngươi bị thương rồi… huhuhuhu… Máu… máu…”
Mặc Viên không thèm để ý tới vết thương đang chảy máu nhuộm đỏ cả ống tay áo dứt khoát vung kiếm đẩy lùi bọn thích khách, một tay bị thương ôm lấy Triệu Mẫn Ly vận khí nhảy ra xa vòng chiến đồng thời tay không bị thương bắn ám khí ra, giết được hơn mười tên.
Một chiêu này nàng dùng hết mười phần lực, khi đáp xuống mặt đất liền không chịu nổi khụy xuống. Triệu Mẫn Ly vội vàng đỡ lấy Mặc Viên:
“Huhuhu… Tiểu Viên… Ngươi… Ngươi cố gắng lên… không được gục… không… được… ngàn… ngàn… vạn lần không được… Có biết không? Hức… hức… Nhất định… Nhất định sẽ có …. Sẽ có người cứu chúng ta…. Nhất định… huhuhu…”
Mặc Viên cắn mạnh đôi môi đã sớm trắng bệch đi của mình gượng nói: “Ta không sao! Sẽ không chết được! Cùng lắm nếu ta chết thì ngươi nhớ làm cho ta một cái mộ thật lộng lẫy là được mà!”
Nghe Mặc Viên nói xong, Triệu Mẫn Ly càng khóc nhiều hơn nữa: “Không được… Không được… Ngươi… ngươi không được chết…. chúng ta… chúng ta cùng nhau chạy…”
Dứt lời liền đỡ Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-dang-ghet-ta-thich-nguoi/2115046/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.