Cẩm Tú cung.
Mặc Viên mở mắt nhìn trần nhà, nhớ lại sự việc tối qua cảm thấy may mắn vì khi nàng lững thững về thì mọi người đều đã ngủ rồi. Nếu không đưa hai con mắt như hai trái đào đó ra sẽ dọa chết người khác.
Đêm qua nàng suy nghĩ rất nhiều. Tình cảm không phải là thứ nói khống chế là có thể khống chế được. Đôi khi cố gắng khống chế lại làm nó càng trở nên mãnh liệt hơn…
Cho nên nàng quyết định dù không nói cho hắn biết nhưng vẫn sẽ để mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi. Điều gì đến sẽ đến, là phúc không phải họa, là họa chẳng tránh được.
Cốc… Cốc… Cốc….
Nghe tiếng gõ cửa Mặc Viên bò dậy mở cửa: “Ai vậy?”
“Là muội….” Bạch Yến Lê định nói gì đó thấy Mặc Viên xong lại im bặt.
“Yến Lê sao vậy? Sao không nói gì?” Mặc Viên thấy nàng im lặng thì lên tiếng hỏi.
“Tiểu Viên tỷ, mắt của tỷ sao vậy?”
“À… ta lạ giường nên ngủ không ngon lắm.” Mặc Viên xoa mặt trợn mắt nói dối.
“Thì ra là vậy… Thế tỷ có muốn đi thỉnh an Hoàng tổ mẫu với muội không?”
“Được. Muội chờ ta một chút, ta thay y phục xong sẽ đi cùng muội.”
“A… vậy muội ra ngoài chờ.”
Một khắc sau Mặc Viên ăn mặc chỉnh tề đi ra làm Bạch Yến Lê trợn mắt há mồm.
Nàng nhìn biểu cảm khoa trương của Bạch Yến Lê xong liền nhớ lại trước khi ra khỏi cửa nàng đã xem kĩ lắm rồi, không có chỗ nào không ổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-dang-ghet-ta-thich-nguoi/2115027/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.