Mặc Viên núp phía sau cổng ra vào ngự hoa viên nhìn theo hướng chiếc xe ngựa đã đi xa.
Đưa tay đặt lên ngực trái của mình tự hỏi….
Tim à! Mày lại vì người khác mà đập nữa rồi sao???
Đến giây phút này nàng thực sự hiểu rằng, bất giác Bạch đầu gỗ đáng ghét kia đã đi vào tim nàng mất rồi, chiếm lấy trái tim nàng mất rồi….
Mặc Viên như mất hết sức lực tựa cả người vào tường trượt dần đến khi ngồi bệt xuống đất. Cười khổ một tiếng, nàng lấy tay đỡ trán.
Mặc Viên ơi Mặc Viên…Mày là một đứa ngu… ngu đến hết thuốc chữa rồi…. sự kiện của kiếp trước mày đã quên rồi sao? Mày đã chết như thế nào mày đã quên rồi sao?
Kí ức của cả một kiếp bỗng nhiên ùa về như mới xảy ra vào ngày hôm qua….
Nàng của kiếp trước đã yêu! Yêu chân thành! Yêu hết lòng! Vì người đó mà từ chối tất cả những người theo đuổi mình… Vì người đó mà không màng tất cả… Vì người đó mà để ý từng cái nhỏ nhặt nhất của người đó…. Vì người đó mà hy sinh cả tương lai sáng lạng của chính bản thân mình chỉ để ở cạnh người đó thêm một chút… Nước mắt, nụ cười, hạnh phúc, đau khổ đều xuất hiện vì người đó….
Nàng đã trao cả tim mình nhưng đổi lại được cái gì??? Là nhận một dao lạnh lẽo vào tim ngay trong ngày cưới của mình. Là một câu nói lạnh lùng: cô mãi mãi không xứng với tôi.
Nàng đã chết kể từ ngày hôm đó… chết trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-dang-ghet-ta-thich-nguoi/2115026/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.