Sau một hồi tự gặm nhấm nỗi bi thương của mình thì sinh vật đơn bào họ Mặc nhanh chóng ném nó lên chín tầng mây xanh, chính thức nhớ lại tại sao mình lại đến đây. 
Chỉnh sửa lại cảm xúc của mình, Mặc Viên nghiêm túc nói: “Bạch Nhất Quân có thể cho ta hai khối vải được không? Ta có việc cần dùng.” 
“Ngươi lại định phá phách gì nữa đây?” Hắn nhìn nàng đầy nghi ngờ. 
Nghe xong Mặc Viên lập tức đen mặt trừng hắn: “Này!!! Ngươi không thể nhìn ta với một chiều hướng tốt đẹp sao? Phá phách? Phá cái muội ngươi!” 
Nhìn nàng nổi đóa, tâm trạng Bạch Nhất Quân tốt lên mười phần, khẽ cười, giọng nói mang phần khinh bỉ: “Vậy ngươi muốn làm gì? Đừng nói với ta là ngươi định làm nữ công? Cái đó rất khó tin, so với việc trời đổ mưa máu còn khó tin hơn!” 
Mặc Viên nghiến răng trèo trẹo, sắc mặt của Mặc đại cô nương lúc này không khác nhọ nồi là bao. Khó tin??? Được… Được… Đầu gỗ nhà ngươi cứ đợi đấy mà xem ta có thể làm gì nhé!!! 
“Vậy ngươi có cho không???” Mặc Viên đọc một ngàn lần tĩnh tâm kinh mới nặn ra được một câu. 
“Được rồi, ngươi muốn lấy loại nào thì cứ lấy đi.” Thấy nàng sắp bạo phát, Bạch Nhất Quân rất thức thời không trêu nàng nữa. Hắn lớn tiếng gọi: “Người đâu, đi tìm Đại Phúc đến đây.” 
Sau khoảng nửa khắc (1 khắc= 15 phút),lão quản gia nhanh chóng có mặt, cung kính hành lễ: “Tham kiến vương gia.” 
“Ừm. Ngươi đưa Mặc ngốc… Mặc cô nương đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-dang-ghet-ta-thich-nguoi/2114996/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.