Sau khi ăn uống chán chê, Mặc Viên cực kì hài lòng vỗ vỗ bụng nhỏ, đưa mắt nhìn tới đầu gỗ nào đấy sớm coi như nàng không tồn tại mà tiếp tục đọc sách,đứng dậy xách theo một cái ghế để đối diện hắn rồi đặt mông ngồi xuống:
“Này, chúng ta nói chính sự đi.”
“Không ăn nữa sao???” Bạch Nhất Quân lật một trang sách, không thèm ngẩng đầu lên.
“Ờm… Đại khái là no rồi.” Mặc Viên chống cằm sâu xa nói.
Nghe nàng nói, hắn nâng mắt lên nhìn thì khóe miệng không ngừng giật giật. Haha… Bảo sao không ăn, căn bản là nàng đã ăn sạch rồi.
“Ta thấy gọi ngươi là thỏ ngố thì thật sỉ nhục loài thỏ. Nên gọi ngươi là heo mới đúng.”
“Ờm… Cũng đâu đến mức như vậy đâu.” Mặc đại cô nương tiếp tục tỏ vẻ sâu xa.
“Cũng đâu nhiều lắm… Bánh hoa hồng, bánh quế hoa, bánh vừng tròn, bánh pha lê, một bình trà Bích Loa Xuân…” Bạch Nhất Quân bình tĩnh liệt kê. santruyen
“Hình như là hơi nhiều… một chút…”
“Ở Trúc Nguyệt Các ngươi bị bỏ đói sao???”
“Không có.” Ai đó sờ mũi nhìn trần nhà.
“Vậy thì sao lại ăn như thế???”
“Ờm…Nhất thời không kiềm chế được thôi. Định lực của ta đối với thức ăn hơi kém “một chút”….”
“Không chỉ là một chút thôi đâu. Ta rất nghi ngờ, không biết có khi nào ngươi vì thức ăn mà bán ta không đây???” Bạch Nhất Quân dùng quyển sách gõ lên trán nàng một phát nói bằng giọng điệu ta rất không tin tưởng ngươi. santruyen
Mặc Viên bị đánh, ôm trán oán trách: “Này, ngươi thôi đi có được hay không??? Ta là người không có nghĩa khí vậy sao???”
“Đúng vậy.” Bạch Nhất Quân khẳng định.
Mặc Viên: “…..”
Được rồi…. Quả thật “đôi lúc” nàng không có nghĩa khí thật nhưng mà cũng không tệ hại đến mức độ đó chứ. Thật quá đáng mà!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]