Thấy người trẻ tuổi được Lâm gia đặc biệt đưa tới ngồi ở vị trí chủ vị, nhóm đại sư khác liền khẳng định thân phận của Vệ Tây, thấy cậu không thích trò chuyện liền đảo mắt thầm trao đổi với nhau, cuối cùng là lão đạo sĩ lớn tuổi ngồi bên phải Vệ Tây mở miệng trước: "Lục tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Vệ Tây liếc mắt: "Ông gọi ai vậy?"
"Hả?" Lão đạo sĩ ngẩn người: "Ngài không phải người dòng chính của Lục gia được Lâm tiên sinh mời tới sao? Ngài không phải Lục tiên sinh sao?"
"Lục gia cái gì, Lục tiên sinh cái gì chứ?" Vệ Tây nhíu mày: "Tôi là chưởng môn đời thứ sáu mươi hai của Thái Thương Tông, Vệ Tây."
Thái... Thái Thương Tông? Đó là tông môn gì vậy?
Mọi người liếc mắt trao đổi, phát hiện hóa ra tất cả mọi người đều chưa từng nghe qua thì sắc mặt lập tức biến đổi.
Lão đạo sĩ nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Cậu không phải Lục tiên sinh, vậy cậu tới đây làm gì?"
Vệ Tây cầm đũa, liếc nhìn thức ăn trên bàn, lại nhìn cánh cửa phòng thơm nức mũi cách đó không xa, thực tự nhiên nói: "Đương nhiên là tới ăn rồi."
Sau đó quả thật không chút giả dối bắt đầu ăn.
Nhìn dáng vẻ không coi ai ra gì của Vệ Tây, mọi người nhất thời câm nín. Bọn họ ngồi ở đây chẳng qua là nghỉ ngơi dưỡng sức trước khi làm việc mà thôi, có ai thực sự ăn cơm đâu chứ? Thế nhưng Vệ Tây không chỉ ăn mà còn ăn hết sức chuyên chú, đũa gắp thực chuẩn, thậm chí còn không quên gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-co-xuong-nui/187827/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.