Lúc Lâm Hãn Dương bắt đầu tìm kiếm Vệ Tây, Vệ Tây đã đào khoét hết lương thực dự trữ của tên ăn mày xui xẻo. 
Mới đầu tên ăn mày còn ôm vết thương núp trong xó sợ hãi né tránh, thế nhưng nhìn thấy Vệ Tây ăn tới phình phình gò má như chuột hamster thì không còn quá sợ hãi nữa. Không thể không nói người đẹp ngay cả ăn cũng giống như đang làm chuyện cảnh đẹp ý vui, mặc dù trên người mặc quần áo cũ kỹ nhưng không hề ảnh hưởng tới mỹ cảm từ gương mặt xinh đẹp cùng dáng người cao ngất. Huống chi Vệ Tây thật sự ăn rất nghiêm túc, một người ăn mày lưu lạc sống dưới gầm cầu có thứ gì ngon để ăn chứ? Toàn lá mấy thứ bánh kẹo rẻ tiền mà thôi, thế nhưng Vệ Tây lại ăn cẩn thận như sơn hào hải vị, hoàn toàn không có chút chê bai. 
Đối với người thường xuyên bị người đi đường xem là quái thú như tên ăn mày thực sự là trải nghiệm kỳ lạ. 
Vì thế nhìn một hồi, tên ăn mày liền sinh ra dục vọng muốn trò chuyện: "Này! Cái kia, cậu tên là gì vậy?" 
Vệ Tây cầm bịch chà bông liếc mắt một cái, mặc dù dáng vẻ lúc ăn rất đáng yêu nhưng ánh mắt kia lại hoàn toàn không có chút đáng yêu nào. Tên ăn mày bị nhìn tới run lẩy bẩy, không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình cùng nhìn bịch chà bông kia không hề có chút nào khác biệt. 
Chút khí thế khó khăn lắm mới phừng lên lại xì xạch, tên ăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-co-xuong-nui/187826/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.