“Thì tôi nói bữa ăn này anh có lòng nhưng lại keo kiệt.”
“Keo kiệt?”
Một câu chấm hỏi to đùng xuất hiện trong đầu của cậu. Điều mà cô bực tức chính là sự keo kiệt của cậu ư! Nhưng cậu đã keo kiệt từ khi nào chứ? Mời cô một bữa ăn sang trọng thế này chẳng phải là hào phóng với cô quá rồi ư! Việc này khiến cậu phải đắng đo suy nghĩ.
“Tôi chẳng thể hiểu hết lời cô muốn nói.”
"Nhìn vào miếng thịt này anh sẽ hiểu thôi."
Tư Dương giơ các ngón tay của mình xứ xuống đĩa thịt trước mặt cho Thượng Phong thấy. Cô chỉ có thể diễn tả được tới đây thôi. Nếu lại tiếp tục diễn tả nữa chi bằng cô trực tiếp chê cậu không đãi cho cô một bữa ăn đầy ấp món ăn trên bàn.
"Thịt!"
Đột nhiên bay giờ cậu mới hiểu được ý của cô. Song, cậu lại bật cười vì sự đáng yêu có phần thú vị.
"Đây là beef steak nên nó mới có một miếng nhỏ như thế này. Cô ăn mà không cảm thấy no thì tôi có thể gọi thêm cho cô một phần nữa. Chuyện này cô không cần phải lo."
"Chờ đã, anh vừa nói cái gì bít?"
Cô nghe có chút không rõ mà hỏi lại Thượng Phong. Miếng thịt trên đĩa thì gọi là thịt, tự nhiên đặt cho nó một cái tên tiếng tây tiếng tàu gì mà lại khó nghe. Cô có từng giao tiếp tiếng nước ngoài bao giờ đâu làm sao biết mấy từ tiếng đó có nghĩa là gì chứ.
"Tôi nói món này gọi là "beef steak
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-choi-cua-do-doc-cang-chung/2672766/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.