“Lý do này cũng xem là hợp lý nhỉ. Nhưng dù cho là thế thì một đô đốc hải quân khi gặp hải tặc thì người đứng trên con thuyền hải tặc có là ai đi chăng nữa, ta cũng không bỏ qua.”
"Khẩu khí thật ngạo mạn giống như cha ngươi năm đó."
Thuyền trưởng Rạng Đông từ bên trong thuyền bước, khí phách hiên ngang không thua gì một bậc tướng quân. Ông ta nhìn Cang Chung ba phần dò xét, bảy phần khinh thường. Nhìn vóc dáng và gương mặt của Cang Chung, ông có thể đoán được tuổi tác của hắn. Chỉ là một người lính mới trong hải quân nhưng may mắn có chức vị cao. Vậy mà lại ngang ngược chẳng xem ai ra gì. Kiểu người này ông ta rất ghét.
"Cha ta? Ông biết cha của ta à!"
Cang Chung nhìn thuyền trưởng Rạng Đông trước mặt nghi hoặc hỏi.
"Đương nhiên ta biết ông ta rồi. Năm xưa, ông ta từng chạm trán với cha của ngươi. Lúc đấy, ông ta cũng ngang ngược, ngạo mạn giống như ngươi nhưng cuối cùng thì sao. Vẫn phải quỳ xuống cầu xin ta một con đường sống ha ha ha..."
Thuyền trưởng Rạng Đông cười lớn trong sự thoả mãn của mình.
Nhìn điệu bộ chế giễu, hả hê của thuyền trưởng làm Cang Chung điên tiết. Hắn siết chặt tay mình lại, lạnh lùng đáp trả ông ta.
"Chớ có vội cười người khác. Tuy cha ta năm đó có thất thế dưới tay của ông nhưng thế hệ của cha ta lại trên cơ của thế hệ ông. Điều này, ông không cảm thấy xấu hổ sao. Nên nhớ, núi này cao còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-choi-cua-do-doc-cang-chung/2671508/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.