Một nén nhang sau, mọi người đều đã tập trung đủ. Sơ Nhất kể lại những gì mình thấy ban nãy cho Bùi Chân và Bách Lý Quyết Minh nghe, Bùi Chân dùng kính thiên lý nhìn một hồi, bên kia không còn bất kỳ ánh đèn nào nữa, như thể những gì bọn Sơ Nhất thấy chỉ là ảo giác. Nhà trên cây quá nhiều, Sơ Nhất chỉ nhớ mang máng là hướng nào, chứ không thể xác định đâu là căn nhà gỗ phát ra ánh đèn.
Bóng người bên trong đó là quỷ quái, là Tạ Sầm Quan, hay là người Mã Tang may mắn còn sống sót đến tận bây giờ? Nhất định phải qua đó nhìn thử.
Bùi Chân bảo những người khác ở lại, mình và Bách Lý Quyết Minh đạp lên dây mây lặng lẽ tiến vào phạm vi dãy nhà trên cây.
Tấm ván gỗ mục nát dưới lòng bàn chân vang lên mấy tiếng kẽo kẹt giữa rừng cây yên tĩnh. Bách Lý Quyết Minh cố gắng bước nhẹ nhàng, nắm lấy một dây mây vắt ngang đỉnh đầu rồi đu qua căn nhà cây đối diện. Sau khi đặt chân xuống nấc thang bằng dây mây, y xoay người đón lấy Bùi Chân. Hai người ngồi xổm trước cửa, lắng tai nghe động tĩnh bên trong.
Tĩnh lặng, không có bất kỳ âm thanh nào.
Bách Lý Quyết Minh giơ ngón tay nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ vào. Cối cửa[1] vang lên tiếng cót két, nghe như tiếng r3n rỉ đau đớn, cánh cửa gỗ chậm rãi đẩy vảo, bóng tối bên trong lặng lẽ mở ra. Bùi Chân thắp đèn bão, cầm cán đưa vào bên trong, gian nhà mới sáng sủa hơn đôi chút. Đây là một căn nhà gỗ chật hẹp, bên trong chỉ chứa nhiều nhất được ba người nằm. Một chiếc quan tài màu đen đặt giữa gian nhà, tất cả bàn ghế đều được đặt sát vào vách tường, như để nhường khoảng trống cho chiếc quan tài này.
Nhìn thấy chiếc quan tài này, hai người bất giác liên tưởng đến con quỷ trong Mục Gia Quỷ Bảo. Nếu nơi này có một con quỷ tiết máu chắc cũng cỡ một hồ đủ cho bọn họ uống.
Bách Lý Quyết Minh “Chậc” một tiếng, “Ban nãy ngươi nói muốn xem thi cốt của người Mã Tang đó, sao, muốn mở quan không?”
“Tiền bối, chiếc quan tài này đã từng mở rồi.” Bùi Chân nói.
Bách Lý Quyết Minh sửng sốt, đoạn cúi người nhìn kẽ hở nắp quan tài. Quả nhiên đinh quan tài không còn nữa, chiếc quan tài này từng bị mở ra.
Bùi Chân tìm thấy chiếc đinh quan tài dưới đất, nó bị phủ một lớp bụi, bên cạnh còn có dấu vết bị cạy.
Tám chín phần mười là do Bách Lý Quyết Minh lúc còn sống kia mở. Tên Bách Lý Quyết Minh đó từng đi qua Tây Nan Đà, giúp bọn họ dò trước một con đường tương đối an toàn. Nhưng bây giờ đêm đen như mực, hoàn toàn không thấy gì cả, đừng nói chi đến việc xác định vị trí của bọn họ trên bản đồ, cũng không biết bọn họ có đi đúng đường hay không nữa.
Vậy cứ dứt khoát không đi theo hướng dẫn của Bách Lý Quyết Minh, cho dù có làm theo lời hắn ta thì cũng chưa chắc bảo đảm được an toàn tuyệt đối. Muốn thực sự an toàn thì phải hiểu rõ chỗ này như lòng bàn tay.
“Đã từng bị mở ra, cũng không niêm phong lại, chắc là không có nguy hiểm gì đâu.” Bùi Chân nhanh chóng quyết định, “Mở quan.”
Hai người một đầu một đuôi cùng nhau nâng nắp quan tài lên, cẩn thận đặt xuống đất, đảm bảo không gây ra tiếng động lớn trong quá trình di chuyển. Lúc nắp quan tài mở ra, một mùi hôi thối tràn ngập khắp gian nhà. Bách Lý Quyết Minh lập tức ngừng dòng linh lực mô phỏng hơi thở, cầm đèn bão kiểm tra quan tài. Bên trong là một cái xác thối rữa, khuôn mặt lẫn lộn cùng với hai hàm răng trắng. Bên cạnh đầu nó là một khối ngọc băng thiền, thứ này có tác dụng làm thi thể chậm phân hủy. Dựa theo bình thường thì khối thi thể này đáng lẽ mục thành xương trắng từ lâu rồi.
Trông hình dáng thì có vẻ là thi thể của phụ nữ, bụng của nàng ta to hơn người bình thường, còn bị đồ vật sắc bén cắt rạch, có lẽ là khó sinh, mổ bụng rồi chết.
Bách Lý Quyết Minh lắc đầu than thở: “Một người phụ nữ có thai ở cái chỗ quỷ quái này, quá thảm rồi.”
Bùi Chân bịt mũi miệng lại, đeo bao tay rồi rút dao găm ra cắt quần áo thi thể, vết thương khủng khiếp của nàng ta lộ ra. Vô số con giòi đang bò lúc nhúc trên đó, thoạt nhìn giống như hồ nhão. Bách Lý Quyết Minh thấy mà tê cả da đầu, nôn khan vài cái. Bùi Chân không cho y đứng không, bắt y mang bao tay vào vệ sinh sạch giòi bọ trên thi thể.
Bách Lý Quyết Minh nhắm mắt lại, tàn nhẫn thọc tay vào khoang bụng thi thể.
Sắc mặt Bùi Chân rất khó coi, hắn từng giải phẫu thi thể nhưng chưa bao giờ mổ thi thể nào ghê tởm như vậy. Nếu không phải muốn tận mắt nhìn tình trạng nội tạng bên trong khoang bụng, chắc chắn hắn sẽ không tới gần cái xác này nửa bước. Bận rộn cả buổi trời, hai người cất dao găm vào, tháo bao tay cho vào một cái bao nhỏ.
Bách Lý Quyết Minh sắp nôn hết cả ruột ra ngoài, khó khăn hỏi hắn: “Nhìn ra được gì chưa?”
“Người này không phải phụ nữ, mà là đàn ông.” Bùi Chân cụp mắt nhìn thi thể trong quan tài, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
“Gì?” Bách Lý Quyết Minh ngạc nhiên, “Vậy hắn không phải chết vì sinh khó hả?”
“Đương nhiên, ngoại trừ vết thương ở bụng thì trên người hắn không còn chỗ nào bị thương cả. Có người mổ bụng hắn, cắt dạ dày của hắn.” Giọng Bùi Chân nặng nề, “Bệnh dạ dày, tiền bối, có nhớ gì không?”
“Dạ dày…” Bách Lý Quyết Minh lẩm bẩm, bỗng dưng nhớ ra người tí hon trong miệng Dụ Liên Hải là từ cổ họng bò lên. Trong cổ họng có thực quản, thực quản nối với dạ dày. Người Mã Tang đã chết này bị mổ bụng cắt dạ dày, có lẽ là trong dạ dày của hắn có gì đó, tộc nhân của hắn muốn cứu hắn, không còn cách nào khác đành phải cắt dạ dày. Đáng tiếc y thuật không tốt, người bệnh chết vì mất máu quá nhiều.
Chẳng lẽ thứ trong dạ dày của hắn chính là thứ đồ trong miệng Dụ Liên Hải?
“Không phải đâu, không lẽ dạ dày của gã này mọc ra người sao?” Bách Lý Quyết Minh khiếp sợ.
Bùi Chân gật đầu, “Nếu ta đoán không sai, những con quỷ ngoài kia được thai nghén trong bụng người Mã Tang. Loại bệnh có mang kỳ lạ này chẳng những gây chết người mà còn có thể lây lan. Bọn họ đã cố gắng tự cứu mình, mổ bụng đuổi quỷ nhưng không có hiệu quả. Cuối cùng, toàn tộc Mã Tang chết vì bệnh này. Những gian nhà cây đó là nơi tị nạn lúc sinh thời của bọn họ, cũng là quan tài của họ sau khi qua đời.”
“…” Bách Lý Quyết Minh nghe mà sửng sốt, đoạn lắc đầu nói: “Ta không tin, để ta sang một gian nhà khác xem thử.”
Bách Lý Quyết Minh đến kiểm tra từng gian nhà trên cây, Bùi Chân đoán không sai, mỗi một gian đều có một chiếc quan tài, có gian có một chiếc, có gian thì lại hai chiếc, nhiều nhất là bốn chiếc nhỏ, có lẽ là xác trẻ con nằm bên trong. Cảm xúc trong lòng y lẫn lộn, những người Mã Tang này đã rời xa quê hương trốn đến vùng đất thánh được ghi lại trong sách kinh của bọn họ, mong muốn được đất thánh chở che để thoát khỏi sự đe dọa của Quỷ Mẫu. Nhưng Tây Nan Đà không những không bảo vệ bọn họ, mà ngược lại còn khiến họ mắc căn bệnh quái dị này. Toàn tộc Mã Tang bị xóa sổ, quỷ quái thai nghén trong cơ thể bọn họ chiếm lĩnh Tây Nan Đà.
Tại sao lại như thế chứ? Ngực Bách Lý Quyết Minh đau âm ỉ. Không biết vì sao, từ khi tiến vào nơi này, y cứ cảm thấy đau thương nặng nề. Trong lòng hệt như có một cơn mưa liên miên đổ xuống, màn mưa dày đặc rơi mãi không dứt.
Lúc quay về chỗ Bùi Chân, Bùi Chân đã chọn một căn nhà trên cây rộng rãi hơn và gọi bọn Mục Tri Thâm lên.
Bùi Chân cố ý lựa chọn căn nhà này, bốn phía đều có cây Vọng Thiên, tán cây xòe ra che mát cho căn nhà như một chiếc ô, trong nhà cực kỳ ẩm thấp và tối tăm. Bùi Chân thắp đèn bão, nói: “Bây giờ nên giải quyết vấn đề chính của chúng ta.” Hắn cầm thiên cực nhật quỹ, “Còn nửa canh giờ nữa mới đến hừng đông, từ giờ trở đi chúng ta sẽ ở đây chờ trời sáng. Vì không ai trong chúng ta có ký ức ban ngày, như vậy chắc chắn có gì đó kỳ lạ xảy ra vào ban ngày ở Tây Nan Đà.”
Dụ Thính Thu chau mày nói: “Làm vậy có ích không? Nhỡ đâu đến tối chúng ta lại quên hết mấy chuyện xảy ra ban ngày thì làm sao?”
Bùi Chân gật đầu với nàng, “Nhị cô nương khoan hẵng nóng vội. Sơ Tam đã đặt tám chiếc gương đồng ở tám góc trong gian phòng này, chúng nó sẽ ghi lại ban ngày ở Tây Nan Đà và cả những gì chúng ta làm. Vì phòng hờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như có người trúng tà phá hỏng gương đồng. Nên vị trí đặt những chiếc gương này chỉ có Sơ Tam biết, sau khi hắn giấu gương đi sẽ tiêu hủy thân xác quay về bóng của ta. Cho nên không ai trong chúng ta biết được vị trí đặt gương đồng, chờ khi trời tối, ta mới bảo Sơ Tam mang gương đồng ra.”
Sau khi bàn kế hoạch xong, không ai phản đối, Sơ Tam ra khỏi căn nhà để tiêu hủy thân xác. Bách Lý Quyết Minh dựa người vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, những căn nhà trên cây nối tiếp nhau dựa vào đại thụ và dây mây, nơi mà người Mã Tang sinh sống trước đây. Tất cả đều chết hết không có ngoại lệ sao? Có ai còn sống không? Nghĩ đến ánh đèn mà Sơ Nhất kể, y nhoài người ra cửa sổ nhìn xung quanh, khắp nơi tối đen như mực, không có ánh sáng, chỉ có bóng đêm như thủy triều tràn ngập khắp thế gian.
Y rụt người về, quay đầu nhìn thì thấy mọi người đều ngủ cả, tiếng hít thở đều đều vang lên giữa sự tĩnh lặng. Bùi Chân ngủ bên cạnh y, ngủ rồi mà vẫn chau mày, tên nhóc này suy nghĩ thận trọng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đầu sẽ bạc mất. Y đóng cửa sổ lại, lặng lẽ nép sát vào Bùi Chân, ngả đầu Bùi Chân lên vai mình.
Y quyết định không ngủ để canh chừng, phòng hờ có con quỷ nào đánh lén. Nhưng mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, đầu y cũng nghiêng sang một bên rồi ngủ mất.
“Tiền bối!”
Có người véo mặt y rồi xoa xoa mấy cái. Cuối cùng Bách Lý Quyết Minh cũng tỉnh, mơ màng ngồi dậy. Vừa tỉnh giấc, vẫn còn buồn ngủ, hai lọn tóc trên đầu vểnh lên, trông còn ngái ngủ. Y nhìn xung quanh, trong phòng tối om, một chiếc đèn bão đặt chính giữa, mọi người đều ngồi vây quanh mình với vẻ mặt nghiêm trọng. Ánh đèn hắt lên khuôn mặt của bọn họ khiến họ trông như đang đeo một chiếc mặt nạ vàng rực. Những cái bóng của họ đổ dài phía sau mang lại một cảm giác kinh hoàng kỳ lạ.
Đầu óc dần dần thanh tỉnh, y đột ngột xoay người nhìn ra ngoài, lại là đêm tối.
Bọn họ đã bỏ lỡ ban ngày một lần nữa.
“Gương đâu?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.
Bách Lý Quyết Minh là người thức dậy cuối cùng, Bùi Chân đã lấy gương ra sẵn đặt dưới đất.
Bùi Chân lần lượt vẽ bùa, mặt gương sáng lên như đèn, cảnh vật bên trong hiện ra rõ ràng.
Bách Lý Quyết Minh cầm một tấm gương lên xem, ánh sáng bên trong thoạt đầu mờ ảo, có thể lờ mờ nhìn thấy mọi người đang ngủ say, tên nhóc Sơ Nhị kia còn vô thức ngoáy mũi. Ánh mặt trời dần dần bừng sáng, trong phòng cũng sáng sủa hơn đôi chút. Nhưng ánh sáng đó vô cùng kỳ quái, nó có màu phơn phớt đỏ. Quầng sáng đỏ xuyên qua màn cửa in bóng một dãy ô vuông lên ván gỗ lát nền. Toàn bộ màn cửa đỏ đang phát sáng kia trông cứ như khăn voan của tân nương vậy.
Không một ai thức dậy, tất cả đều ngủ quên trong bóng tối.
Bách Lý Quyết Minh ngẩng đầu lên, đối mắt với Mục Tri Thâm và Bùi Chân. Ở đây ngoại trừ quỷ hầu thì chỉ có ba người bọn họ từng đặt chân vào Quỷ Quốc. Bọn họ đều nhớ rất rõ quầng sáng trong Quỷ Quốc, chính là màu đỏ như thế này. Quầng sáng xuất hiện, Quỷ Mẫu sẽ hiện ra ăn thịt người. Nhưng nơi đây là Tây Nan Đà, hẳn là không giống với Quỷ Quốc.
Nhìn một hồi lâu, bọn họ trong gương vẫn đang ngủ say, ai nấy đều như con lợn chết. Chẳng lẽ quầng sáng Tây Nan Đà có khả năng thôi miên?
Lúc này, cảnh tượng đáng sợ bắt đầu xuất hiện. Bên ngoài màn cửa bỗng có bóng người lờ mờ hiện lên, càng lúc càng nhiều, đám người xô đẩy chen chúc nhau. Bách Lý Quyết Minh sởn tóc gáy, tay chân lạnh lẽo. Ai mà ngờ được rằng lúc bọn họ đang ngủ say thì có cái gì đó bên ngoài nhà chứ. Bóng dáng càng lúc càng lớn, những kẻ đó đang tới gần gian nhà gỗ này. Ngay khi Bách Lý Quyết Minh cho rằng bọn chúng sắp sửa vào trong, chúng lại ngừng bên ngoài cửa sổ, không nhúc nhích nữa. Đám bóng đó vẫn không động đậy, có tên còn nghiêng đầu, giống như đang nhìn mọi người say ngủ bên trong.
Là những con quỷ tối qua à? Không đúng, những đứa đó sợ ánh sáng như thế, sao có thể đứng dưới ánh sáng được? Trái tim Bách Lý Quyết Minh đập rất nhanh, y cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Y đặt gương xuống, ló đầu ra ngoài nhìn thử, bỗng dưng toát mồ hôi lạnh.
Ngoài cửa sổ là trời cao mấy trượng, hoàn toàn không có chỗ đặt chân. “Người” trong gương đã đứng ở đâu nhìn bọn họ?
“Là quỷ hồn,” Mục Tri Thâm trầm giọng nói, “Quỷ hồn không bám vào thân xác.”
Bùi Chân bổ sung: “Chỉ có quỷ hồn mới có thể bay lên.”
“Sao có thể chứ? Vuốt lá hòe lên mắt mới có thể thấy quỷ, làm sao gương đồng bát giác có thể phản chiếu quỷ hồn được?” Bách Lý Quyết Minh thấp giọng hỏi.
“Trong kinh Mã Tang có ghi lại, một người sau khi chết sẽ thấy ba tầng ánh sáng, phản chiếu niềm vui và tức giận của đời người, cuối cùng quy về yên tĩnh.” Bùi Chân cau mày, “Chỉ có người đã chết mới có thể nhìn thấy ánh sáng đó, có lẽ khi ánh sáng đó xuất hiện là lúc âm dương giao nhau. Âm dương giao nhau, không phân biệt người hay quỷ, lúc đó hẳn là chúng ta có thể nhìn thấy quỷ hồn.”
“Ý của ngươi là quỷ hồn sẽ hiện ra trong ánh sáng đó sao?” Bách Lý Quyết Minh suy nghĩ một chốc, đoạn lắc đầu, “Không đúng, lúc quầng sáng trong Quỷ Quốc xuất hiện sao chúng ta lại không nhìn thấy quỷ?”
Vừa dứt lời y lập tức hiểu ra. Quỷ trong Quỷ Quốc gần như đều bị Quỷ Mẫu ăn sạch rồi.
“Đừng nói nữa, các ngươi xem những con quỷ đó đang làm gì vậy?” Dụ Thính Thu nói.
Gã cao gầy đứng đầu vươn một ngón tay vẽ lên màn cửa. Từng nét từng nét giống như đang viết chữ. Bùi Chân lập tức rút dao găm ra, mọi người dạt ra nhường chỗ trống, hắn vẽ lại trên sàn gỗ theo động tác của quỷ hồn kia.
Sau khi viết xong dòng chữ, quỷ hồn rời đi, trong gương chỉ còn lại hình ảnh màn cửa đỏ thắm và mọi người đang ngủ say.
Mọi người nhìn dòng chữ Bùi Chân mô phỏng dưới đất, nom hình dáng là sáu chữ riêng biệt, nhưng bọn họ chưa từng thấy kiểu chữ này bao giờ, mọi người không hiểu gì hết.
Bọn họ không biết Vũ Trùng Triện, nhưng Bùi Chân đã được Vô Độ dạy học chữ Triện của Mã Tang từ khi còn là một đứa bé, nên hắn vừa nhìn là biết chuyện gì đang xảy ra.
“Chữ bị đảo ngược.”
Bùi Chân viết ngược lại sáu ký tự này. Theo động tác của hắn, những con chữ Vũ Trùng Triện của Mã Tang dần dần hiện ra dưới mũi dao:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]