Một nén nhang sau, mọi người đều đã tập trung đủ. Sơ Nhất kể lại những gì mình thấy ban nãy cho Bùi Chân và Bách Lý Quyết Minh nghe, Bùi Chân dùng kính thiên lý nhìn một hồi, bên kia không còn bất kỳ ánh đèn nào nữa, như thể những gì bọn Sơ Nhất thấy chỉ là ảo giác. Nhà trên cây quá nhiều, Sơ Nhất chỉ nhớ mang máng là hướng nào, chứ không thể xác định đâu là căn nhà gỗ phát ra ánh đèn.
Bóng người bên trong đó là quỷ quái, là Tạ Sầm Quan, hay là người Mã Tang may mắn còn sống sót đến tận bây giờ? Nhất định phải qua đó nhìn thử.
Bùi Chân bảo những người khác ở lại, mình và Bách Lý Quyết Minh đạp lên dây mây lặng lẽ tiến vào phạm vi dãy nhà trên cây.
Tấm ván gỗ mục nát dưới lòng bàn chân vang lên mấy tiếng kẽo kẹt giữa rừng cây yên tĩnh. Bách Lý Quyết Minh cố gắng bước nhẹ nhàng, nắm lấy một dây mây vắt ngang đỉnh đầu rồi đu qua căn nhà cây đối diện. Sau khi đặt chân xuống nấc thang bằng dây mây, y xoay người đón lấy Bùi Chân. Hai người ngồi xổm trước cửa, lắng tai nghe động tĩnh bên trong.
Tĩnh lặng, không có bất kỳ âm thanh nào.
Bách Lý Quyết Minh giơ ngón tay nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ vào. Cối cửa[1] vang lên tiếng cót két, nghe như tiếng r3n rỉ đau đớn, cánh cửa gỗ chậm rãi đẩy vảo, bóng tối bên trong lặng lẽ mở ra. Bùi Chân thắp đèn bão, cầm cán đưa vào bên trong, gian nhà mới sáng sủa hơn đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ach/2420421/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.