Bách Lý Quyết Minh đến quậy một trận, đám người tiên môn hoàn toàn không còn tâm trạng nào mà ăn tiệc, bèn lục tục đến nói với Mục Tri Thâm: “Trong nhà còn có việc, đi trước nhé.” Bách Lý Quyết Minh vừa mới đi, sân nhà Mục gia đã gần như trống không, ai nấy thiếu điều phóng như bay, chỉ sợ Bách Lý Quyết Minh đổi ý quay lại chặn đường bọn họ. Bàn ghế tán loạn khắp sân, trên bàn tiệc toàn là cơm thừa canh cặn. Trong sân chỉ còn lại mỗi Dụ Phù Xuân không chịu đi, tên nhóc này vừa lôi kéo tay Dụ Thính Thu vừa khóc hu hu, van nài nàng về nhà với cậu.
Dụ Thính Thu vừa trợn mắt vừa gỡ bàn tay mập mạp của hắn ra, giơ chân đá văng hắn vào ngực người hầu: “Phiền nhất là đàn ông khóc lóc! Về nhà nhanh đi, ở ngoài bất ổn, lo nhà cửa cho tốt, không có việc gì thì đừng có lang thang bên ngoài.”
Dụ Phù Xuân khóc nức nở nói: “Huynh còn muốn gặp Tầm Vi muội muội mà…”
“Gặp cái rắm, người ta vốn dĩ có muốn gặp huynh đâu.” Dụ Thính Thu lại đá cậu, “Về Cô Tô đi!”
Dụ Phù Xuân vừa đi vừa lưu luyến từng bước chân. Đám tiên môn bách gia toàn lang sói vây quanh rình rập, duy chỉ mỗi Dụ Phù Xuân là con cừu béo đơn thuần. Dụ gia rơi vào tay chủ quân nhu nhược như thế, suy tàn chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng Cô Tô Dụ gia có như thế nào đi nữa thì cũng đã không còn liên quan đến Dụ Thính Thu. Xem trò vui xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ach/2420403/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.