Thính đường lặng ngắt như tờ, Bách Lý Quyết Minh cảm thấy bọn họ có hơi là lạ, bèn hỏi: “Sao các ngươi không nói gì?”
Nắng chiều đi qua mắt cửa[1] thẫm đỏ, len vào lớp lưới hoa văn của khung cửa sổ, vẽ lên mặt đất một hình họa đẹp như vằn hổ. Sư Ngô Niệm đứng đó, nửa người quay lưng về phía ánh sáng, mà một bên khuôn mặt lại ẩn trong bóng tối. Chỉ thấy hắn cười rộ lên, đôi mắt dưới lớp mặt nạ thâm sâu tựa biển.
[1] Mắt cửa /门簪/: Đây là cách gọi của người Hoa ở Hội An, còn người Trung gọi là môn trâm (trâm cài cửa) bởi nó có hình dáng giống trâm cài tóc. Đây là một bộ phận cửa trong kiến trúc truyền thống Trung Quốc, là chốt gỗ gắn khung cửa với trục ngang bên trong.
(Nó là 4 cái cục tròn tròn trên cửa ý:v)
httpslh5googleusercontentcom8I4uiwRUKKPf14ksku33t_EgUNSw1lRO1ZW8hHyQw13X_rRJdntdIY68qecaKr8ZPPZLYJlKIGp3IQCJXYEONUa6_hOjtUkhPCRlulLgt4AZk6dPmw31B1MmzYb5DispkUn_StPtpdLYYYGuupPQvfWcTt6zJ06Vyoi2-Pt0Eyz-aoODG9JU8IpSJw
“Vậy phải chúc mừng cha nuôi rồi,” hắn ngoài miệng nở nụ cười nhưng bên trong không chút ý vui, “Người đâu, chuẩn bị xe và ngựa. Hôm nay Mục lão gia tử đưa tang, bách gia tiên môn đã đến tiễn đưa linh cữu, chủ quân của Mục gia ở Dương Hạ chắc hẳn vẫn còn đang ở thành Tầm Châu, chúng ta sẽ đến đại trạch Mục gia, lập tức xuất phát.”
Mọi người cùng sững sờ, Sơ Tam lắp bắp hỏi: “Đi thật…thật ạ?”
Sư Ngô Niệm im lặng liếc sang, sóng mắt có thể ví như nước giếng lạnh ngắt.
Sơ Tam rùng mình, mọi người nối gót nhau đi qua chuồng để dẫn ngựa.
Bách Lý Quyết Minh đánh ngựa đi tuốt đằng trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ach/2420401/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.