Chương trước
Chương sau
Ý cười trong mắt Sư Ngô Niệm sâu hơn một chút, ánh tà dương chiếu vào phòng như nhuộm đỏ con ngươi hắn, hoa dại đỏ thẫm nở rộ trong đôi mắt ấy.

“Cha nuôi chắc chắn chứ?” Giọng hắn hơi khàn đi.

“Chắc chắn, sao lại không chắc chứ!” Bách Lý Quyết Minh cắn răng nói.

Thực ra trong lòng y đang rất trống rỗng, mang tai nóng bừng lên, giống như có một ngọn lửa nhỏ hừng hực thiêu đốt. Sợ cái gì! Y không ngừng tự khích lệ bản thân, không phải chỉ là tắm thôi à? Chỉ cần thấy được cơ thể Sư Ngô Niệm, y sẽ có thể phán đoán được thằng nhãi này có phải Bùi Chân hay không. Nếu thật là Bùi Chân thì sao? Mặt y đỏ đến mức có thể rán được trứng, thế thì chẳng phải y sẽ t4m chung với Bùi Chân à!

Sư Ngô Niệm đi tới, duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng móc vào đai lưng của Bách Lý Quyết Minh, thấp giọng nói: “Nếu đã chắc chắn rồi thì cha nuôi không thể đổi ý đâu đấy.” Nụ cười của hắn tựa như hoa anh túc nở rộ, mang theo sự nguy hiểm trí mạng, “Con cởi áo cho người.”

“Ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi cởi trước đi!” Bách Lý Quyết Minh bắt đầu nói năng không rõ.

“Như thế làm sao mà được? Người là cha nuôi con kính yêu nhất, đương nhiên là con phải hầu hạ người vào tắm trước rồi.” Sư Ngô Niệm khẽ thủ thỉ bên tai y: “Đừng vội, cha nuôi à, người cởi áo ra, con sẽ đích thân xuống nước hầu hạ người. Tẩm quất, chà lưng, bóp chân… Người muốn con làm cái gì, con sẽ làm cái nấy.”

Ngón tay khẽ động, thắt lưng của Bách Lý Quyết Minh liền bung ra, áo ngoài mở toang.

Trong nháy mắt, Bách Lý Quyết Minh đã hối hận.

Y thấy mình hệt như một con cừu ngây thơ vô tri vô giác, bị con sói gian ác cắn gáy tha đi. Mà giờ lùi bước thì lại mất mặt quá, đã nói là không đổi ý rồi, sao y có thể chạy trốn cho được chứ? Y còn phải tra xem rốt cuộc Sư Ngô Niệm có phải là Bùi Chân hay không, y cắn chặt răng, bày ra cái vẻ thấy chết không sờn.

Đầu ngón tay Sư Ngô Niệm di chuyển dọc lên theo eo y, hờ hững như có như không lướt qua lồng nguc, đến cổ áo, cởi từng chiếc khuy bồ đào. Áo ngoài màu đen bị ném sang một bên, trên người Bách Lý Quyết Minh chỉ còn một bộ áo trong bằng tơ lụa mỏng tanh. Rõ ràng thời tiết đã vào cuối hè, Giang Tả lại vẫn nóng kinh người, thế mà Bách Lý Quyết Minh không khỏi cảm nhận được hơi lạnh. Cách một lớp tơ lụa nhẵn mịn, y cảm nhận rõ mồn một độ ấm trên đầu ngón tay Sư Ngô Niệm. Trong lúc y ngây người, tất cả khuy áo đã bị Sư Ngô Niệm yên hơi lặng tiếng cởi bỏ. Thế là khung cảnh nơi lồng nguc không hề được che đậy mà lo4 lồ ra bên ngoài.

Sư Ngô Niệm nhẹ nhàng mơn tr0n da thịt trước lồng nguc phập phồng của y, ý cười dần đậm hơn.

“Cha nuôi đúng là… đẹp tuyệt vời.”

Ngữ điệu s4c tình, cực kỳ khi3u gợi.

Sư Ngô Niệm kéo vạt áo y, đầu vai Bách Lý Quyết Minh liền trượt ra khỏi lớp áo tơ trắng tinh, nửa cánh tay cũng bại lộ dưới ánh mắt nóng bỏng của nam nhân.

“Ngươi…” Bách Lý Quyết Minh toát mồ hôi trán, “Nhanh lên được không? Ta tự cởi! Tắm càng sớm càng tốt!”

Y nói rồi định cởi áo, Sư Ngô Niệm ngăn y lại.

“Để cha nuôi phải tự cởi áo, nói ra người ta sẽ nghĩ con bất hiếu mất.” Sư Ngô Niệm nghiêng đầu cười, “Thôi vậy, con nhanh tay hơn là được.”

Áo trong bị ném sang một bên, cuối cùng thì thân trên của Bách Lý Quyết Minh cũng tr4n trụi. Linh lực của y nuôi dưỡng thân xác này khá cân đối, vân da nhẵn nhụi có thể lờ mờ thấy được, từ bả vai đến eo, làn da trắng nõn như một vùng bình nguyên mấp mô. Y nắm tay, có thể thấy gân xanh dọc mu bàn tay và cổ tay, sức mạnh khắc sâu tích tụ trong đó, ngọn lửa nóng rực tưởng chừng như sắp bùng lên.

Nhưng bắt mắt hơn cả là phù văn chú khế sau eo Bách Lý Quyết Minh.

Ánh mắt sư Ngô Niệm lưu luyến tại nơi ấy, hàng mi che khuất ánh mắt nóng bỏng như lửa than.

Sư tôn ngốc sẽ không ngờ rằng, khi ở Mười tám tầng ngục Sư Ngô Niệm không hề giải trừ chú khế giữa bọn họ. Sư Ngô Niệm chỉ dời vị trí phù văn đi, chuyển đến sau eo sư tôn, bên trên bờ m0ng – một vị trí y không thể nào nhìn thấy.

Thuật Câu Quỷ Triệu Linh, khi người dùng thuật thành công bắt được quỷ hồn bằng trận Câu Linh sẽ kết thành khế ước. Mà nếu muốn giải trừ khế ước thì cả hai bên đều phải đồng ý mới không chịu phản phệ. Năm xưa hắn bí mật di chuyển sư tôn đang bị phong ấn ra khỏi Mười tám tầng ngục, vẽ trận pháp bằng máu tươi bên dưới quan tài, định chú khế với hồn phách của sư tôn. Sau này dù sư tôn có đổi thân xác nào, phù văn khế ước này cũng sẽ đi theo người. Chỉ cần khế ước này còn tồn tại một ngày thì sư tôn sẽ chỉ thuộc về một mình hắn, sao hắn có thể giải trừ khế ước này chứ?

Hắn thưởng thức cái ấn ký này, đỏ thẫm tựa máu, đây quả thực cũng là máu của hắn, máu tươi vẽ trận pháp ngưng tụ thành phù văn này, khắc lên cơ thể sư tôn, mãi mãi không phai mờ. Mà hàm nghĩa của phù văn này còn thẳng thắn hơn, đó là tạo thành của ba chữ Vũ Trùng Triện Mã Tang, dịch sang chữ Trung Nguyên sẽ là —

Tạ Tầm Vi.

Sau eo, trên mông, tại một góc kiều diễm mềm mại bí ẩn, đánh dấu sự chiếm hữu hoàn toàn của hắn.

Hắn đặt tay lên hai bên eo sư tôn, thấp giọng nói: “Con c0i quần cho người, cha nuôi.”

Quyết tâm cố gắng bình tĩnh cuối cùng cũng sụp đổ, Bách Lý Quyết Minh nắm khăn, né tránh bàn tay Sư Ngô Niệm. Quái lạ, chỉ đơn giản là c0i quần áo thôi mà lại như đang chịu cực hình. Y chịu không nổi nữa, Sư Ngô Niệm có phải Bùi Chân hay không thì điều tra sau, bây giờ chạy trước đã rồi tính! Y tìm cho mình một cái cớ rất hợp tình hợp lý, nhỡ Sư Ngô Niệm không phải Bùi Chân, y tắm rửa cùng tên nhóc này thì chẳng phải lại thành trêu hoa ghẹo nguyệt, làm bại hoại gia phong núi Bão Trần hay sao!

Không sai không sai, chính là thế. Y nhặt quần áo của mình lên, nói: “Đột nhiên ta nhớ ra là còn phải sắc thuốc cho Tầm Vi, hôm nay không tắm nữa, sau này rồi tính!”

Y qua loa mặc lại quần áo, khuy cũng không thèm cài đã nhảy qua cửa sổ chạy trốn. Bộ dạng y phục xộc xệch kia hệt như một tên hái hoa tặc đang chạy trối chết. Sư Ngô Niệm nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy lung tung của Bách Lý Quyết Minh vừa dở khóc dở cười vừa cảm thấy tiếc hận. Hắn tháo mặt nạ xuống, để lộ dung nhan Tạ Tầm Vi. Đổi trang phục vội vàng quá, chỉ kịp lau son môi. Hắn chống đầu, nhìn bóng hình phản chiếu trong nước, lặng lẽ thở dài, còn tưởng rằng có thể tắm cùng sư tôn thật chứ.

Sau đó sư tôn an phận hơn nhiều, Tạ Tầm Vi cứ tưởng y sẽ đến khởi binh vấn tội, trách hắn sao không báo cho y, làm y khó xử, nên ngoan ngoãn đợi ở Yến tử lâu. Kết quả là đợi đến đêm khuya cũng chẳng thấy sư tôn đâu. Có lẽ là bị thủ đoạn khiêu khích của hắn dọa cho sợ, thành con rùa đen rụt đầu rồi. Tạ Tầm Vi khá thất vọng, sửa soạn chuẩn bị đi ngủ.

Đêm đã khuya, ánh đèn tỏa ra quầng sáng nhũ kim, bao trùm từng lớp màn trướng. Hắn cởi áo, ngâm khăn vào nước, chuẩn bị tẩy trang, bỗng liếc thấy một bóng người cao gầy hắt lên đằng sau lớp sa đỏ trên khung gỗ. Cái bóng kia đứng ngoài cửa sổ, hơi cúi đầu, giống như đang nhìn hắn sửa soạn qua lớp màn cửa.

Nhìn cái bóng này cực kỳ giống sư tôn. Hắn nhăn mày, buông khăn xuống, gọi một tiếng: “Sư tôn?”

Bóng người yên lặng hồi lâu, đột nhiên xoay người bỏ đi. Trước đây có vết xe đổ Quỷ Mẫu ghé thăm giữa đêm, Tạ Tầm Vi không tuỳ tiện ra ngoài đuổi theo. Quỷ ảnh tuần tra bên ngoài bay về, trên mặt đất nhoè ra mấy chữ như vết mực loang:

Bách Lý Quyết Minh.

Đúng là sư tôn, người đang làm gì thế? Tạ Tầm Vi khoác thêm áo choàng thêu mây đuổi theo sau, nhìn thấy bóng lưng thoắt ẩn thoắt hiện của sư tôn nơi phía cuối hành lang u ám dài dằng dặc, hắn bám theo, bước trên ánh trăng và ánh nến bao phủ khắp mặt đất, cái bóng của sư tôn lướt nhẹ nhàng không thể bắt kịp, như một làn sương mù lơ lửng. Hắn đi theo bóng hình tựa sương mù kia, đạp lên nền đá xanh gập ghềnh, vạt áo và đuôi tóc vương hạt sương trên hoa phù dung. Rêu xanh hơi trơn trượt, hắn cẩn thận đi theo sâu vào vườn hoa. Hương phù dung và nguyệt quế lan toả thoang thoảng trong đêm, xung quanh là trăng thanh gió mát, hình bóng sư tôn dừng lại phía cuối ánh trăng, những bông hoa rực rỡ nở rộ bên cạnh người.

Nhưng bóng của y rất đen, đen đến mức hắn không thể thấy rõ dung mạo.

Tạ Tầm Vi cảm thấy bất thường, bước từng bước đến gần, châm bạc trượt ra từ ngón tay, trên mặt lại nở nụ cười.

Hắn dịu dàng hỏi: “Sư tôn, người làm gì ở đó thế?”

Cách năm bước chân, Tạ Tầm Vi không tiến tới thêm nữa. Bóng người ngẩng mặt lên, rốt cuộc Tạ Tầm Vi cũng thấy rõ bộ dạng y.

Là sư tôn, gương mặt trắng nõn quen thuộc, hệt bấy lâu nay. Chỉ là đôi mắt của y đã đổi màu, hệt như có máu tươi nhỏ vào đôi đồng tử y, sắc đỏ thẫm lan tràn, nở rộ một đoá hoa sen đỏ thắm.

“Ngươi là ai?” Tạ Tầm Vi vẫn mỉm cười dịu dàng, sát khí tỏa ra trong nụ cười của hắn, “Tại sao thân xác của sư tôn ta lại nằm trong tay người?”

“Muội đã từng nghe thấy tên của ta chưa? Tầm Vi.” Giọng bé trai rất khẽ, giống như đang lo sẽ làm hắn sợ, cố gắng nói chậm lại, “Ta là Ác Đồng, Ác Đồng… đến từ Quỷ Quốc.

“Ác Đồng…” Đồng tử Tạ Tầm Vi hơi co lại.

“Ừm, muội có rảnh không?” Ác Đồng vươn tay ra với hắn, “Ta bắn pháo hoa cho muội xem.”

—*—
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.