Ngày thứ tư Bách Lý Quyết Minh bị nhốt, Bùi Chân được Dụ Phù Xuân mời đến Dụ phủ xem bệnh. Hắn thi châm cho Dụ phu nhân đang nằm trên giường bạt bộ(1) xong, gấp lại bao đựng bằng vải nhung màu trắng thuần. Ánh mặt trời lướt qua tường viện thâm thấp, trải vào bậc thềm, buông trên hàng mi rũ xuống của hắn tựa những mảnh vàng vụn. Trên người hắn luôn có một vẻ nhã nhặn liêm khiết, khiến người ta không kiềm được mà gửi gắm niềm tin.
(1)Giường bạt bộ: Là loại giường có khung, nhìn từ bên ngoài sẽ giống như một chiếc giường có mái che được đặt lên trên bệ gộ, mép giường nhô ra ba hoặc bốn thước, có thể đặt đồ.
Các trưởng lão đứng chờ ở gian ngoài, thở ngắn than dài. Ai ai cũng cảm thán tài nghệ và lòng nhân ái của Bùi Chân Bùi tiên sinh, lại không khỏi dời mắt, cõi lòng tràn đầy thương cảm mà nhìn đến lão thái bà đang gần đất xa trời khuất sau tấm màn giường. Sắc lụa xanh đen rủ quanh khung giường, cái bóng màu xanh đen thấp thoáng trên con mắt cạn khô của bà. Tay bà ta vắt lên mép giường, co quắp như móng gà chết.
Bà vẫn còn thở, nhưng cũng chẳng khác người chết là bao. Có là Bùi tiên sinh với y thuật cao minh cũng không thể cứu được người bệnh đã hết phương cứu chữa. Tiếc thay Dụ phu nhân mới năm mươi tuổi, nếu bà có thể sống đến tám mươi thì hẵng còn gần nửa đời sau phải triền miên trên giường, quãng thời gian ấy sao mà chịu được chứ? Đúng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ach/2420344/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.