Chương trước
Chương sau
Khoảnh khắc Bách Lý Quyết Minh mở mắt ra, nữ quỷ kia lập tức biến mất như nước bốc hơi, sợi tóc như mạng nhện co rụt lại, toàn bộ tóc trên người Bùi Chân đều rút đi giống như rắn đen lùi vào bóng tối rồi mất hút. Bùi Chân mất đi chỗ dựa, thân thể lảo đảo nghiêng về phía trước sắp sửa ngã đến nơi. Bách Lý Quyết Minh phản ứng cực nhanh, y sải một bước dài lao lên đỡ lấy hắn. Bùi Chân mềm nhũn ở trong lòng y, liên tục nôn mửa. Bách Lý Quyết Minh nhìn chằm chằm hắn, thằng nhóc này đang nôn ra từng búi tóc, vô cùng ghê tởm.

"Sao lại thế này? Ngươi không sao chứ?" Bách Lý Quyết Minh hỏi.

Nữ quỷ lẩn đi quá nhanh, Bách Lý Quyết Minh chẳng thấy gì ngoài Bùi Chân đang nôn mửa..

Vẻ mặt Bùi Chân vô cùng khó coi, hắn khàn giọng nói: "Cho ta nước."

Bách Lý Quyết Minh rót trà đưa hắn, hắn súc miệng qua mấy lần vẫn không cảm thấy đủ. Đợi đến khi hắn dày vò xong rồi mới bắt đầu đứt quãng kể chuyện nữ quỷ viếng thăm giữa đêm khuya, lúc này Bách Lý Quyết Minh mới biết có chuyện gì xảy ra. Y vừa nghe thì đã nhận ra nữ quỷ này rất có thể là là Quỷ Mẫu Hoàng Tuyền. Ác Đồng nói đúng, Quỷ Mẫu thật sự đã đến đây. Nhưng rốt cuộc đã để lộ dấu vết ở đâu mà khiến cho Quỷ Mẫu phát hiện ra nơi ẩn nấp trong tâm vực của y chứ? Dường như ả rất kiêng dè Bách Lý Quyết Minh, cũng không có tấn công y.

Cũng may mà ả đã chạy trốn trước, nếu là bình thường y có thể ngang nhiên đại sát tứ phương, nhưng bây giờ y đã bị Bùi Chân phong ấn pháp lực, nếu phải đối đầu với với Quỷ Mẫu e là bất phân thắng bại. Bùi Chân nép vào lòng y, dáng vẻ yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió. Bách Lý Quyết Minh đẩy đẩy hắn, "Được rồi, đừng giả vờ nữa, ngươi cũng không có bị thương, cách xa ta ra một chút." Nói xong, y nhìn trái nhìn phải, "Vừa rồi ta nghe thấy ai đó gọi ta là sư tôn, nhưng nơi này ngoài hai người chúng ta ra đâu còn ai khác, có phải ngươi gọi không đấy nhãi ranh kia?"

"Tiền bối buồn ngủ đến mức hồ đồ luôn rồi, tại sao ta lại gọi người là sư tôn chứ?" Bùi Chân giả ngu.

Bách Lý Quyết Minh nghi ngờ nhìn hắn,"Thật sự không phải ngươi à?"

Bùi Chân nở nụ cười dịu dàng như nước, "So với gọi "sư tôn", ta càng muốn gọi tiền bối là "thân ái" hơn."

*Thân ái (卿卿-khanh khanh): là kiểu gọi thân mật giữa đôi lứa yêu nhau thời xưa.

Đây là cái xưng hô buồn nôn gì vậy! Bách Lý Quyết Minh giật mình, cùng tay cùng chân đẩy hắn ra ngay tắp lự. Nhưng cũng đúng, sao Bùi Chân lại gọi y là "sư tôn" được? Tám phần là y nằm mơ thấy Tầm Vi rồi.

"Chuyện đã tới nước này, tiền bối vẫn không định nói sự thật cho ta biết sao?" Bùi Chân ai oán nhìn y, "Tạ Tông chủ từng nói tâm vực của người che giấu một nhân vật lớn. Khi ở Quỷ Quốc Quỷ Mẫu luôn đuổi theo người không dứt. Giờ lại đuổi tới tận đây, suýt nữa ta đã mất mạng. Tiền bối không cảm thấy có lỗi, cần bồi thường chút gì đó cho ta sao?"

"Bồi thường?" Bách Lý Quyết Minh nâng cao giọng, giơ chân cao lên trước mắt hắn, "Ngươi nhìn xem đây là cái gì? Xiềng xích! Ông đây không gϊếŧ ngươi là đã tốt lắm rồi, ngươi còn có mặt mũi đòi ta bồi thường à?"

Bùi Chân lặng lẽ đẩy cái chân thối của y ra, "Tiền bối nói với ta, ta có thể cùng tiền bối nghĩ cách đối phó."

"Hứ, ta không nói, cho ngươi tức chết luôn." Bách Lý Quyết Minh đuổi hắn, "Đi ngủ mau đi, nếu ngươi ngủ muộn sẽ trở nên xấu xí đó."

Bùi Chân nhìn y chốc lát, đột nhiên kề sát mặt rồi tặng y một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

Bách Lý Quyết Minh kinh hãi, bụm mặt kêu lên: "Ngươi lại làm gì đó!"

"Ta đã hôn tiền bối," Bùi Chân giữ chặt cổ y, ánh mắt hắn hút hồn, cực kỳ quyến rũ, "Tiền bối nói cho ta biết đi."

Hắn sáp quá gần, quần áo vốn đã mỏng tang, hai người cách nhau một lớp tơ lụa nhẵn nhụi, nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn truyền sang lồng ngực Bách Lý Quyết Minh. Vầng trăng không biết từ lúc nào đã ló dạng khỏi tầng mây dày, ánh trăng như nước chảy qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng. Đôi mắt trong trẻo của Bùi Chân tràn đầy ánh sáng. Bách Lý Quyết Minh nghẹn ở cổ, như thể có thứ gì đó chặn trong cổ họng, khiến y không thể nào thở được. Yêu tinh này! Y thầm mắng, Bùi Chân thật sự là Đát Kỷ đầu thai chuyển thế.

Y cắn răng, gằn từng chữ: "Tránh, xa, ta, ra!"

"Tiền bối..." Hơi thở Bùi Chân tựa như hoa lan, ngón tay hắn di chuyển xuống dưới rồi lượn lờ ở ngực y, "Rốt cuộc trong lòng người có ai? Trừ ta ra, còn có người khác sao?"

Đầu ngón tay lành lạnh của hắn chạm vào da thịt trần trụi khiến Bách Lý Quyết Minh không thể bình tĩnh nổi. Trong lòng như có ngọn lửa nóng rực đang dần bùng lên khó mà tả nổi, y gần như muốn hóa thành nguyên hình ác quỷ, đôi mắt y bị một lớp màn đỏ rực rỡ che phủ. Lửa giận lan tràn khắp cơ thể, lý trí của y căng như dây đàn sắp đứt.

"Nhóc con, ngươi thật sự cảm thấy bản thân mình tú lệ vô song ư?" Bách Lý Quyết Minh nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt hung dữ bị bóng tối che khuất, "Chỉ cần ngươi hôn ta vài cái, ở trước mặt ta bày ra bộ dạng quyến rũ, thì ta sẽ biến thành kẻ phủ phục dưới chân ngươi, đáp ứng bất kì yêu cầu nào của ngươi ư?"

Bùi Chân ngẩn ra, đoạn quay mặt đi, giọng điệu vô cùng buồn bã, "Bất kể như thế nào thì ta đối với tiền bối vẫn là thật lòng. Tiền bối không thích thì cũng không sao, nhưng sao cứ phải hung dữ với ta chứ?"

"Ngươi bày ra vẻ đáng thương cho ai xem?" Khóe môi Bách Lý Quyết Minh trễ xuống, vẻ mặt y rất giận dữ, "Đừng có mà bắt chước đồ đệ ta, nàng là đồ đệ ta, nàng ấy muốn giả vờ thì giả vờ, ta sẵn sàng dỗ dành. Nhưng ngươi nghĩ ngươi là ai, ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm ngươi chắc?"

Đây là lần đầu tiên Bùi Chân thấy Bách Lý Quyết Minh nhìn mình hung ác như vậy, ngày xưa hắn là Tạ Tầm Vi, là đệ tử bảo bối của sư tôn, cho dù thần trí của sư tôn không còn rõ ràng thì trong miệng người vẫn liên tục niệm lo lắng cho an nguy của hắn. Bùi Chân cảm thấy có hơi mông lung, hình như hắn đang đùa với lửa, mà sư tôn có vẻ như thật sự tức giận.

Đó là do hắn không thể hiểu được ranh giới giữa Bùi Chân và Tạ Tầm Vi, Tạ Tầm Vi có thể ngang ngược, nhưng Bùi Chân không thể, Tạ Tầm Vi có thể tinh nghịch nhưng Bùi Chân không thể. Bất luận là Tạ Tầm Vi làm cái gì, sư tôn cũng có thể dung thứ, nhưng Bùi Chân thì không. Vậy mà hắn lại không nhớ chuyện này, luôn kìm lòng không đậu mà muốn thân cận với sư tôn, muốn gần gũi người thêm chút nữa.

Hắn trấn tĩnh lại, lùi về phía sau một chút, bàn tay đang vịn trên Bách Lý Quyết Minh buông xuống, "Nếu tiền bối không thích, vậy Bùi Chân sẽ cáo lui."

Hắn vừa muốn rời đi, nhưng đột nhiên sau eo bị giữ lại. Bách Lý Quyết Minh đưa tay khóa hắn lại, hắn cảm nhận được rõ ràng lòng bàn tay sư tôn nóng cháy. Dường như ngay giây sau, sẽ có một ngọn lửa bùng lên ở đây.

"Ngươi trêu chọc xong liền muốn chạy à, chậm rồi." Bách Lý Quyết Minh nói, "Nói cho ngươi biết, ông mày không phải dạng dễ chọc."

Ngay sau đó, Bách Lý Quyết Minh đẩy hắn ngã trên mặt đất. Hai người bọn họ một người trên một người dưới, chỉ cách nhau gang tấc.

"Tiền bối?" Ánh mắt Bùi Chân có chút kinh ngạc.

Dưới ánh nến đỏ, đôi mắt của Bách Lý Quyết Minh nhuốm lên sắc đỏ mờ mịt, như thể du͙ƈ vọиɠ đã thành hình, từng chút trở nên rõ ràng. Lý trí vốn chỉ còn như một sợi dây cung hơ trên tâm hỏa. Sắp đứt, sắp đứt rồi, chỉ còn lại một sợi tơ mảnh nối liền mà thôi.

Rõ ràng y là một ác quỷ, dựa vào việc vận chuyển linh lực khắp cơ thể để phỏng theo trạng thái của người sống, hơi thở của y cũng nóng rực. Hơi thở ấy như một ngọn lửa, thiêu đốt Bùi Chân, cũng đồng thời thiêu đốt chính y. Y chầm chậm cúi đầu xuống, môi càng lúc càng gần môi của Bùi Chân. Thời gian như chảy chậm lại, mọi âm thanh dần biến mất khiến không gian quay trở về với sự tĩnh lặng. Bùi Chân cảm thấy khó tin nhưng lại chẳng kìm lòng nổi mà chờ đợi nụ hôn đến.

Cảm giác khi được sư tôn chủ động hôn môi là gì?

Nhất định là cảm giác muôn hoa rực rỡ, lặng lẽ nở rộ.

Giữa ánh sáng mờ ảo, hơi thở của Bách Lý Quyết Minh cuối cùng cũng đến gần. Lông mi Bùi Chân khẽ run lên, đôi môi ửng hồng như những đóa hoa đang chờ người hái. Hai người họ đã rất gần nhau, gần đến mức Bách Lý Quyết Minh có thể thấy rõ đôi má trắng như sứ của Bùi Chân.

Càng lúc càng gần, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn vô cùng, khiến đôi bên đều không nhịn được mà ngừng thở. Môi và môi đã sắp chạm vào nhau, ánh nến giữa môi họ biến mất, nhưng ở khoảnh khắc cuối cùng Bách Lý Quyết Minh hơi nghiêng mặt đi, môi lướt qua khóe môi Bùi Chân, chóp mũi lướt qua mặt Bùi Chân.

Chỉ là một cái chạm nhẹ tựa gió xuân vi vu qua mặt nước nhưng cũng đủ để khiến trái tim hai bên loạn nhịp. Bùi Chân cảm thấy thất vọng, hắn ao ước nụ hôn của sư tôn đến vô cùng, dù chỉ là trong giây lát.

Bách Lý Quyết Minh chống thẳng tay, một tay nhéo cái cằm nhẵn nhụi của Bùi Chân, cười khẩy, "Ngươi cho rằng ta sẽ hôn ngươi sao?"

Y dùng chút sức, cằm của Bùi Chân liền bị y nhéo đỏ lên.

Bùi Chân chạm nhẹ vào cổ tay y, "Đau."

Hắn chỉ nói một chữ, kết hợp với sóng mắt yếu ớt cùng bộ dáng quần áo không chỉnh tề để lộ cả nửa bả vai, nhìn qua cứ như vừa bị Bách Lý Quyết Minh chà đạp một hồi vậy.

"Rút tay ngươi lại." Giọng nói Bách Lý Quyết Minh lạnh lùng cứng rắn, "Ta cho ngươi một lời khuyên, Bùi Chân, nếu không nắm chắc mười phần thì đừng khiêu khích kẻ mạnh hơn ngươi. Bất cứ khi nào tức giận, ta chỉ cần rời hồn phách khỏi cơ thể này, chuyển sang một cơ thể khác, thì ngươi sẽ bị chân hỏa của ta thiêu thành tro bụi. Đương nhiên là ta sẽ bỏ qua cho ngươi lần này, vì ngươi đã cứu Tầm Vi. Không có thuốc và châm của ngươi, Tầm Vi không thể sống được đến bây giờ. Nhưng ta chỉ nhẫn nhịn một lần này thôi, nên tốt nhất là ngươi đừng cho rằng sự kiên nhẫn của ta là nhờ mỹ nhân kế của ngươi thực hiện thành công."

Một khi người đàn ông đã cương quyết thì sẽ chẳng khác nào gang thép rèn gươm. Đôi mắt của Bách Lý Quyết Minh trong sạch, sớm đã chẳng còn chút sắc thái du͙ƈ vọиɠ nào. Cho dù có cố gắng tìm kiếm thế nào, cũng không thể tìm được ý loạn tình mê trong đôi con ngươi của y. Sự thất vọng trong lòng Bùi Chân dâng lên, thật sự là do hắn quá kiêu ngạo sao? Trước đây được sư tôn nâng niu che chở, nên đã quên mất sư tôn chính là ác sát mà tiên môn bách gia vừa nghe thấy đã sợ mất mật. Tốt xấu gì người cũng có năm mươi tám năm đạo hạnh, lại càng không biết đã sống được bao nhiêu năm, làm sao có thể dễ dàng bị vẻ đẹp của hắn dụ dỗ?

"Đã biết sai chưa?" Bách Lý Quyết Minh hỏi hắn.

Hắn rũ mi, "Vãn bối đã biết."

"Còn dám dụ dỗ ta không?"

"Không dám." Bùi Chân ngoan ngoãn.

"Hừ."

Bách Lý Quyết Minh ôm ngang người Bùi Chân, thô lỗ ném hắn lên giường.

"Được rồi, ngủ đi." Bách Lý Quyết Minh tức giận nói, "Đêm nay ta gác, tránh cho Quỷ Mẫu lại đến đánh lén."

Y tỏ vẻ bình tĩnh quay về chiếu ngồi xếp bằng, ôm tay, thẳng lưng. Thế nhưng sau lưng y đã sớm chảy mồ hôi ròng ròng, trong lồng ngực như ẩn giấu một con dã thú, toàn thân bốc lửa, không ngừng đấu đá. Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, y nhớ lại khi hai người nhìn nhau dưới ánh nến, y như bị ma xui quỷ khiến tiến đến thật gần Bùi Chân. Dây cung lý trí gần như đứt đoạn, y suýt nữa đã hôn Bùi Chân rồi!

Quỷ quái đối đầu với yêu tinh, yêu tinh xém tí thì thắng.

May mà cuối cùng lý trí cũng quay lại, y kịp thời ghìm con thú đó lại.

Không mất thể diện, không phá trinh tiết, y vẫn là đan dược trưởng lão kiêu ngạo tự tại của núi Bão Trần – Bách Lý Quyết Minh.

"Tiền bối..." Giọng nói Bùi Chân từ phía sau truyền đến.

Bách Lý Quyết Minh như thể bị một cọng lông vũ gãi ngứa, trong lòng không nhịn được run lên.

"Ngủ đi, không được nói! Nếu không ngủ ta đánh ngươi!"

Bùi Chân nhìn bóng dáng Bách Lý Quyết Minh, lặng lẽ thở dài.

Sư tôn lúc nào nhìn cũng có vẻ như coi trời bằng vung, ương ngạnh, khiến cho tiên môn bách gia lên án. Nhưng thật ra đệ tử Dụ Viên toàn là một đám dối trá nông cạn, duy có mỗi sư tôn là có tính tình cương nghị, phẩm chất thanh liêm nghiêm khắc. Người khác được giai nhân thương nhớ thì sớm đã mê muội không kiềm được, chỉ mình sư tôn dù có ngồi trong lòng thì tâm vẫn không loạn. Bùi Chân mím môi suy nghĩ, nếu muốn sư tôn ngoan ngoãn nghe lời thì hắn phải ngẫm lại cách khác.

Thôi, chuyện này trước hết để qua một bên, vấn đề hàng đầu vẫn là Quỷ Quốc. Hắn muốn tìm cơ hội quay lại núi Bão Trần, Vô Độ gia gia nhất định có để lại cho họ nhiều hơn ngoài chiếc gương đồng và băng thiền ngọc ở Quỷ Quốc, chắc chắn còn có manh mối khác chỉ dẫn họ con đường tiếp theo.

Trầm tư nửa ngày, lại nhìn về phía Bách Lý Quyết Minh ngồi bên kia, hắn nhẹ giọng hỏi: "Người không ngủ sao?"

"Bảo ngươi ngủ thì ngủ đi, lảm nhảm gì lắm thế!" Giọng nói của Bách Lí Quyết Minh không kiên nhẫn truyền đến, "Còn nói nữa ta nuốt sống ngươi đấy! Ngủ đi!"

Không được không được, Bách Lý Quyết Minh đứng ngồi không yên, hắn phải nhanh chóng cởi bỏ xiềng xích. Nếu cứ tiếp tục sớm chiều ở cùng với Bùi Chân, sớm muộn cũng có một ngày y bị yêu tinh này hại cho thân bại danh liệt. Y muốn chạy trốn, phải chạy trốn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.