Vì sao kết quả vẫn rơi xuống bước đường cùng này?
Hắn mở to mắt, lạnh lùng nhìn người mặc áo choàng đen đang xích mình lại, đôi mắt như viến bảo thạch quý hiếm tỏa ra sát khí nhàn nhạt.
Nếu hắn còn linh lực chỉ sợ đã đem đám người kia giết sạch sẽ không còn chừa một ai. Nhưng hắn hiện tại chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi, dù có trí tuệ phi thường cỡ nào cũng không thể ngăn được vận mệnh đã an bài.
“Các ngươi muốn đem ta xử lí như thế nào?” Hắn lạnh lùng hỏi khi nam nhân kia nâng thân thể hắn lên, trên người hắn lúc này chỉ có mỗi cái áo choàng che lại, da thịt trăng như tuyết tiếp xúc với không khí liền nổi lên một trận da gà.
Ánh mắt tham không ngừng hướng đến thân thể trắng noãn phấn nộn của nam hài, Ciel cảm giác được có một bàn tay đáng khinh từng lúc đi từ bụng của hắn xuống đến bàn chân mà đụng chạm.
“Nếu ta là ngươi thì ta sẽ không làm hành động ngu ngốc đó đâu!” Hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng lên trần nhà.
“Ngươi có ý gì?” Giọng nói già nua của nam nhân mặc áo choàng đen đeo mặt nạ vang lên có chút tiều tụy, bàn tay to lớn dừng lại ở trên dùi của hắn.
“Thần linh cao quý sẽ không bao giờ cho phép cống phẩm của mình bị nhân loại vấy bẩn, nếu ngươi không muốn vị thần mà mình thờ phụng tức giận thì tốt nhất đừng làm những chuyện dư thừa như thế!” Dung nhan tinh xảo lộ ra tia cao quý, đôi mắt Ciel lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dn-hac-quan-gia-chu-nhan-cua-ta-la-tu-than/69357/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.