228.
Ngải Ái đột nhiên mở to mắt, nhìn thẳng vào Mộc Duệ Thần lúc này đã giúp cô gài lại nút áo, thả cô đứng xuống đất.
“Tôi… làm sao thế này?”
Cô ngước mặt lên, si ngốc nhìn Mộc Duệ Thần.
Vòng tay ấm áp biến mất làm cô khó chịu, cô đã bắt đầu tham lam mùi vị trên người anh.
“Cảm giác thế nào, đã đỡ hơn chưa?”
Mộc Duệ Thần mỉm cười, chỉ vào tay cô.
Ngải Ái bừng tình, thả tay xuống:
“Cảm ơn Tổng giám đốc, tôi đỡ rồi”.
“Có thật là cô không sao nữ a chứ, trợ lý Ngải”. Anh vươn tay ra vuốt ve gò má cô. “Hình như cô đau lắm, nếu không tại sao cô lại khóc”.
Lúc này Ngải Ái mới nhận ra bỗng dưng cô khóc, vội gạt tay Mộc Dêệ Thần, tự lau nước mắt.
“Mắt khô quá, khiến Tổng giám đốc cười rồi, tôi không sao”.
“Ừ!”.
Mộc Duệ Thần trả lời, rụt tay lại.
“Không sao thì đi làm việc tiếp đi”. Anh vỗ vai Ngải Ái, tay nhấc chiếc bánh kem lên. “Làm việc xong thì tôi sẽ tặng cô chiếc bánh này”.
“Thấy bánh kem bị lấy đi, Ngải Ái mở to mắt kêu lên. “Không được, không được đem đi”.
“À… Nếu muốn ăn thì theo tôi vào trong phòng ngủ”. Ánh mắt anh xấu xa. “Chỉ cần cô ngoan ngoãn, tôi sẽ thưởng cho cô ăn bánh, thế nào, bé con?”
Mặt Ngải Ái biến đổi rõ rệt, chạy ngay tới bàn lẩm bẩm:
“Làm việc! Tôi làm việc!”
Mỉm cười hài lòng, Mộc Duệ Thần quay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, ánh mắt sâu sắc khó dò…
Hôm nay đã xác định được, bé con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em/1239633/chuong-228-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.