197.
Bẻ tấm thẻ thành hai khúc rồi quăng vào sọt rác, Ngải Ái giương mắt nhìn Mộc Dịch Triệt:
“Bây giờ tôi phải làm gì vậy?”
“Bác sĩ nhất quyết bắt em mấy ngày nữa mới được xuất viện nhưng anh không có thời gian để đôi co với ông ta”. Anh lấy một bộ quần áo đưa cho cô. “Thay đi, chúng ta phải ra khỏi đây ngay”.
Mặt Ngảu Ái tối thui.
“Mộc Dịch Triệt, đừng có ảo tưởng anh đang là điệp viên.
Thích giả dạng, ẩn nấp trong nhà người khác, chạy trốn rồi làm nhiệm vụ, sử dụng vũ khí…
Anh nhìn cô, thờ ơ:
“Điệp viên và sát thủ có gì khác nhau đâu”.
Ngải Ái giật mình ôm quần áo đứng bất động.
“Giết… Sát thủ”.
“À, đừng có sợ”. Mộc Dịch Triệt cười xán lạn, tới đứng trước mặt Ngải Ái, hai tay ấn vai cô. “Bé con, giờ anh đã rời khỏi Mộc gia rồi, không làm những việc đó nữa cũng sẽ không bao giờ giết người nữa”.
Ngải Ái thở hắt ra, nhẹ nhõm.
“Thật đấy, giờ anh có một điều kiện…. Ui da,…”
Mộc Dịch Triệt còn chưa nói xong đã nhảy dựng lên đưa mắt nhìn người vừa giẫm chân anh, trong lòng than thở, sao con bé này không hiền lành với anh được.
“Nếu năm năm trước anh nói với thôi như vậy thì tôi còn tin và sợ anh…”. Ngải Ái bật cười. “Giờ tôi biết quá rõ về con người anh rồi, đừng có tưởng bở sẽ đe dọa được tôi”.
“Em biết qua rõ con người anh ư…”
“Đểu giả! Đồ lưu manh”
Ngải Ái trừng mắt, mở cửa giơ tay ra hiệu.
“Tôi phải thay đồ”.
Mộc Dịch Triệt đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em/1239624/chuong-197-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.