Lúc về đến nhà, hoàng hôn cũng đã buông xuống.
Phòng ăn vang lên tiếng nói chuyện rôm rả, thì ra là bà ngoại và mợ đến. Nhưng có vẻ như thái độ của mẹ dành cho hai người bọn họ không hề chào đón tý nào, vẻ mặt của bà ấy giống như đang muốn đuổi người đi vậy.
Còn đang không hiểu vì sao trông mẹ lại như vậy thì câu nói tiếp theo của mợ đã giải thích cho rồi.
" chị Hạnh à, cái Linh học hành chẳng ra gì. Không có khả năng thi được vào trường Công Lập đâu. Nghe em, bao giờ nó học xong cấp 2 thì cho ra ngoài đi làm, kiếm tiền đỡ đần cho chị luôn!"
Mợ tôi vừa dứt lời, bà ngoại liền nhanh chóng hưởng ứng. Có thể đề cập đến điều đó mà không chút ngượng miệng. Bọn họ là đang cố tình không để ý đến cảm xúc của mẹ tôi đúng không?!
Nhìn bóng lưng của họ. Cả người tôi nóng ran, trong đầu không ngừng nhắc đi nhắc lại, kia là người nhà, đánh là bất hiếu, không được đánh, không được đánh.
Tuy nhiên,khi nghe thấy bà ngoại nói rằng:
" nó cũng chỉ là con gái thôi. Học hành nhiều cũng chẳng để làm gì, sau này cũng như bát nước đổ đi thôi!"
Cơn giận cả tôi đã lên đến đỉnh điểm.
Nếu không phải có anh Kỳ An cản lại, thì có lẽ tôi đã xông ra đó rồi.
" Con cảm thấy, mẹ sống với suy nghĩ trọng nam khinh nữ lâu quá nên quên mất bản thân cũng là nữ rồi đấy. Nói cái Linh nhà con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866143/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.