Ngày hôm sau, tôi vô tình gặp được lớp trưởng Tuấn Anh trên đường đi học.
Cũng không phải lần đầu tiên, nhưng mọi khi dù cả hai có nhìn thấy nhau thì cũng chỉ đơn giản là lướt qua thôi. Vậy tại sao hôm nay, Tuấn Anh lại xuống xe, dắt bộ cùng tôi đi đến trường vậy?!
" tự nhiên hôm nay dắt bộ làm gì thế? Đạp một mạch đến trường có phải nhàn hơn không mày?"
Tôi khó hiểu hỏi Tuấn Anh. Ai ngờ câu trả lời của cậu ấy lại khiến tôi ngại đến đỏ cả mặt.
" đạp một mạch đến trường thì nói chuyện với mày kiểu gì!"
Tuấn Anh mỉm cười đáp lại tôi, nụ cười xán lạn vô cùng.
Mà lời vừa dứt, tôi giống như chết máy, cả người cừng đờ. Ý chính trong đấy là vì muốn cùng tôi nói chuyện có đúng không?!
" mày đã làm bài tập toán cô Hương giao chưa?"
Tôi vuốt tóc, che di phần tai nóng rực và đánh trống lảng sang một chuyện khác.
" tao làm rồi, nhưng còn bài cuối khó quá nên để lại!"
Tuấn Anh cũng nhanh chóng trả lời, bầu không khí ngượng ngùng khi nãy cuối cùng đã vơi đi không ít rồi.
Bài toán ấy, tôi đã làm xong. Nhưng vì cậu ấy là lớp trưởng, không thể cứ thẳng miệng bảo cứ mượn vở của tôi mà chép được.
Thế là, cả quãng đường, tôi cùng Tuấn Anh vừa đi vừa thảo luận về phương pháp giải toán, vô cùng hăng say.
" sao nghe mày nói xong, tự nhiên thấy bài đấy cũng chẳng khó nhỉ?"
Tuấn Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866139/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.