Về nhà, anh trai là người đầu tiên phát hiện ra cái chân bị thương của tôi.
Tại thời điểm nhìn thấy mảng da trầy đỏ trên đầu gối, anh Kỳ An đã lập tức nhăn mặt lại rồi bực dọc nói.
" chân bị làm sao kia?"
Tôi nhìn thằng vào mắt của anh trai, không chút dấu diếm, đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể hết ra.
Trong quá trình xào nấu cũng không quên thêm một tý gia vị vào.
" mặt em còn đập hẳn xuống đất cơ, hai cái răng cửa tý nữa là rụng ra. Đau gần chết!"
Ngoài chi tiết hai cái răng ra, thì còn lại tôi đều không nói dối. Lúc bị ngã, cả người quả thật rất đau.
“ mày có bảo với cô giáo không?"
" nó không nhận đâu, em nói ra cô giáo cũng chưa chắc đã tin!"
Nói đến đây, tôi thở dài chẹp một tiếng.
Mà anh Kỳ An có vẻ như càng lúc càng thêm tức giận, hai đầu lông mày sắp dính liền với nhau luôn rồi kìa.
" mẹ nó, ngày mai mấy giờ mày tan học?!"
Anh Kỳ An lẩm bẩm chửi thề, sau đó lớn giọng hỏi tôi. Nhìn cảnh này, ai không biết khéo lại tưởng hai anh em sắp lao vào đánh nhau quá.
“ mai thứ năm, bọn em học có 4 tiết thôi. Chắc tầm 10h30 là tan ạ!"
" ờ, lên thay quần áo đi rồi xuống ăn cơm. Rửa qua nước sạch chưa?"
" rửa đến buốt cả người luôn rồi anh!"
Nhớ lại cảm giác tê rần khi vết thương tiếp xúc với nước lạnh, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866134/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.