Sau ngày anh Kỳ An lên tận lớp nhắc nhở bạn Huyền. Mọi chuyện cũng coi như lại đâu vào đó.
Mấy trò gây gấn từ đa số các bạn nữ trong lớp cũng tạm thời dừng lại.
Xin nhấn mạnh, mới chỉ là tạm dừng. Tạm dừng!
Tương lai vẫn phong ba bão táp lắm. Đánh cho mém chìm luôn.
Mỗi ngày đều vô cùng bình thường, êm ả. Biến cố duy nhất chính là 3 học trò tên Anh mà tôi mới thu nhận về thôi.
Chuyện, ngoài Tuấn Anh sẽ tranh thủ giờ ra chơi mà chạy xuống chỗ tôi để củng cố thêm ngoại ngữ ra, thì bây giờ còn có thêm Phương Anh và người yêu của con bé - Hoàng Đức Anh nhờ tôi hỗ trợ môn toán nữa.
Tôi có cảm giác như bản thân đang mở lớp dạy thêm vậy, chẳng qua là không lấy học phí thôi.
" nhường Linh cho tao đi mày, tiết sau tiết toán rồi. Tao sợ cô Hương thấy mẹ ra đó, Tuấn Anh ơi!"
Phương Anh ôm lấy tay phải của tôi, ra sức kì kèo với cậu lớp trưởng, người chẳng có dấu hiệu gì là sẽ đồng ý cả.
" không nhường..."
Tuấn Anh nhăn mặt, nhìn chằm chằm vào bắp tay phải đang bị Phương Anh ôm chặt của tôi.
Dưới áp lực ánh nhìn và cái lỗ tai bị tra tấn, tôi không thể làm gì hơn ngoài gỡ tay của Phương Anh ra rồi nói.
" thôi nhường nó 15 phút nhé Tuấn Anh, tiết sau cũng là tiết toán rồi.."
Nghe tôi như vậy, hai mắt của Phương Anh sáng quắc lên, còn Tuấn Anh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866131/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.