Người ta nói, yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến chuyện học hành. Tôi chính là một minh chứng cho câu nói đó.
Cuối năm lớp 7, tôi từng thích thầm một nam sinh và đầu năm lớp 8, tôi và người đó đã hẹn hò với nhau.
Cậu ta tên Trần Văn Sơn, học ở lớp ngay cạnh. Đẹp trai, cao ráo, chơi thể thao cũng rất cừ. Nếu so sánh với Vũ Hoàng Tuấn Anh lớp tôi thì cũng phải một chín một mười.
Song nguyên nhân chủ quan khiến tôi thích cậu ấy, chính là trong một lần đứng đợi Hồng Ngọc. Tôi và Văn Sơn đã va vào nhau.
" ấy chết, cho tớ xin lỗi nhé. Nãy chạy nhanh quá nên không cẩn thận va vào cậu!”
“ ừm, không sao đâu!"
" tớ là Trần Văn Sơn, học lớp 8A8!"
" Nguyễn Gia Linh, tớ học lớp 8A7"
Sau câu nói ấy, Trần Văn Sơn đã nở một nụ cười tươi rói, sáng đến chói mắt. Và chính là nụ cười ấy, đã gieo vào tôi một chút tương tư.
Có lẽ gu của tôi là những người có nụ cười đẹp tươi rồi.
Từ ngày hôm đấy, tôi và Văn Sơn gặp nhau nhiều hơn. Dần dần cũng trở thành bạn của nhau, tình cảm của tôi dành cho cậu ta cũng ngày càng nhiều hơn. Sắp đến mức không thể giấu nổi nữa rồi.
Trong thời gian này, Hồng Ngọc bỗng nhiên không nhờ tôi ghi chép hay làm bài tập hộ nữa. Cô ấy nói, muốn cho tôi và Văn Sơn thân với nhau hơn.
" Linh, đi chơi với tao không mày?"
" tao đang bận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866114/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.