4 người chúng tôi đều chọn ngồi ở hàng ghế giữa. Không khí trên xe vô cùng náo nhiệt, cộng thêm nhạc mà bác tài xế bật càng khiến cho mọi người thêm hưng phấn.
Nhưng tôi vì hôm qua ngủ quá muộn, nên dù có hưng phấn cỡ nào cũng chỉ trụ được 5 phút rồi ngủ quên luôn.
Ngủ một mạch đến khi có người lay nhẹ vai thì mới tỉnh giấc. Mà lúc mở mắt ra, đối diện là gương mặt của Tuấn Anh khiến tôi giật mình, theo bản năng co người về sau. Tôi nhớ rõ là mình ngồi cạnh Phương Anh cơ mà nhỉ.
Tuấn Anh nhìn vẻ hoang mang của tôi, mỉm cười nói.
" Nãy tao với Phương Anh đổi chỗ, con bé muốn ngồi cạnh người yêu."
" à, ra vậy."
Trái tim trong lồng ngực dần mất kiểm soát, tôi là nên cảm ơn Phương Anh, hay là quay xuống nắm cổ nó đây.
" thế mày gọi tao có chuyện gì không?"
“ à sắp đến nơi rồi, tao gọi mày tỉnh dần thôi..."
Nghe Tuấn Anh nói, tôi liền quay đầu kéo nhẹ rèm cửa ra. Ánh nắng mặt trời không để lỡ cơ hội mà chiếu thẳng lên sườn mặt, có hơi chói mắt.
Nhìn thấy đảo Tuần Châu và làn nước biển trong mắt, tôi không nhịn được mà cười rộ lên.
Xe cuối cùng cũng dừng bánh, bác phụ huynh đi cùng xe nhắc chúng tôi đi xuống. Cả lũ đương nhiên chỉ chờ có câu đấy mà đứng dậy luôn.
Tuấn Anh ngồi ghế ngoài cùng cho nên bước ra trước, cậu ấy đợi tôi đi ra ngoài rồi mới theo sau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866084/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.