Tôi còn đang định bôi kem chống nắng thì nghe thấy tiếng gõ cửa cho nên liền chạy ra mở để xem là ai.
Thì ra là Tuấn Anh và Đức Anh.
" tao mang đồ ăn qua cho mày nè!"
Tuấn Anh giơ một bịch túi lên, bên trong đầy ắp bim bim và bánh kẹo. Nhìn rất thích mắt.
" ui cảm ơn nhé. Nhưng mà tao cũng mang theo rồi, hay cứ giữ lại để phòng mày ăn đi!"
Tôi vừa nói vừa đứng sang mép cửa là để hai cậu trai có thể đi vào bên trong. Đúng lúc Đức Anh đi qua chỗ phòng tắm thì cánh cửa lại bất ngờ được mở ra, vì được thiết kể mở ra ngoài cho nên mặt của thằng bé đã tiếp xúc với cánh cửa.
Cả tôi lẫn Tuấn Anh đều bất ngờ giật mình. Riêng chỉ có Phương Anh, người vừa từ phòng tắm ra là không hiểu chuyện gì thôi.
" Tuấn Anh lên lúc nào thế, Đức Anh đâu? Với cả chúng mày nhìn tao kiểu gì đấy?!"
Tuấn Anh chưa kịp trả lời thì Phương Anh đã đóng cửa lại. Đương nhiên con bé đã nhìn thấy hình ảnh người yêu ngồi nhăn mặt xoa xoa mũi.
" ơ, anh ngồi đấy làm gì thế?"
Phương Anh hoang mang thắc mắc, đưa tay kéo người yêu mình đứng dậy.
" mày mở cửa đập vào mặt nó chứ sao, chắc cái sống mũi gãy thành mấy đoạn rồi..."
Lần này đến lượt Đức Anh chưa kịp nói gì thì Tuấn Anh đã chen vào.
Phương Anh nghe thấy vậy liền che mồm ngạc nhiên, rối xin lỗi Đức Anh mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866083/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.