Ngày khai giảng. Chuông báo thức còn chưa kịp kêu thì tôi đã mở mắt, nhanh nhẹn bước xuống giường và đi đánh răng rửa mặt và sửa soạn bản thân.
Xỏ giầy vào chân, đây là chiếc Converse mà anh Kỳ An đã mua tặng để chúc mừng tôi đỗ cấp 3. Món quà đầu tiên mà anh bỏ tiền ra mua cho nên tôi thích lắm.
Đứng trước gương, ngắm bản thân trong bộ đồng phục của ngôi trường mới. Mà lòng như nhộn nhàng thế nào ấy, mà cũng có chút hồi hộp nữa.
Bây giờ Tuấn Anh chưa đến nên tôi tranh thủ nấu bát mì ăn sáng, chưa cậu bạn trai mà biết tôi bỏ bữa, thì kiểu gì cũng dành hẳn nửa tiếng ngồi phân tích tác hại của việc bỏ bữa sáng và tác dụng của việc ăn đủ ba bữa cho tôi mất.
Tuấn Anh không phải người hay càm ràm, nhưng có lẽ tôi là ngoại lệ của cậu ấy đi.
Ăn sáng xong khoảng 3 phút thì Tuấn Anh cũng phi xe đến.
Tại sao cùng một bộ đồ giống nhau mà Tuấn Anh lại trông có sức hút hơn hẳn nhỉ.
" cậu nhìn mãi tớ ngại đấy!"
Tuấn Anh thấy tôi cứ đứng nhìn, liền đã không nhịn được mà trêu chọc.
" đẹp trai thì tớ phải nhìn chứ. Yên tâm không mòn đâu!"
Tuấn Anh bật cười, cậu ấy sau đó còn nhanh tay cướp lấy mũ bảo hiểm từ tôi, rồi dịu dàng đội lên đầu cài quai cẩn thận cho tôi.
" được rồi, lên xe thôi!"
Tôi che miệng cười ha ha, sau đó liền leo lên yên xe.
Chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866041/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.