Buổi tối, trong lúc tôi đang soạn sách vở chuẩn bị cho ngày đầu tiên đi học thì đã nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến lại chính là anh Kỳ An.
Trường đại học của anh nhập học sớm, cho nên tuần trước anh Kỳ An đã cùng anh Minh Tiến lên Hà Nội rồi. Nhìn màn hình điện thoại, tôi còn nghĩ rằng anh trai sẽ gọi điện khích lệ tôi mấy câu cơ. Ai ngờ...
" đi học đừng vướng vào đánh nhau, nhưng mà gặp đứa nào lấc cấc thì cứ kéo ra chỗ kín tẩn...."
" thường người ta sẽ khuyên em gái mình là chăm chỉ học tập, hoà đồng với các bạn và nghe lời thầy cô đó anh."
" cờ cờ, cái này phải tự biết chứ. Cần phải khuyên à...!"
Tôi thật sự muốn biết vì sao anh Minh Tiến lại thích thầm anh trai của tôi, thật sự ấy.
" à với cả mày với người yêu đừng có làm gì quá giới hạn. Tao chưa muốn làm bác đâu!"
" anh An!"
Tôi đỏ mặt, chuẩn bị tuôn một tràng thì anh Kỳ An đã nhanh tay cúp máy trước rồi.
Dẫu vậy nhưng lời nói của anh cứ vang vảng trong đầu của tôi, ngại bỏ xừ đi được.
Thật may là ngày hôm sau tôi vẫn có thể bình thường nhìn Tuấn Anh, tạ ơn trời cao.
" hôm qua có ngủ ngon không?”
Tuấn Anh điêu luyện cướp lấy mũ bảo hiểm rồi đội cho tôi, vừa cài quai vừa hỏi.
" có chứ, cậu thì sao?"
Thật ra, tôi thức đến hơn 12 giờ, nhưng tôi không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866040/chuong-52.html