Phải nói Tuấn Anh khỏi bệnh rất nhanh. Chỉ cần ngủ một giấc là đã bình thường trở lại rồi, còn khoẻ re đến nhà để đèo tôi đi học nữa.
" cậu đã khoẻ hẳn chưa đấy?"
Mặc dù sắc mặt của Tuấn Anh đã tươi tắn và đầy sức sống hơn hôm qua rồi. Nhưng tôi vẫn phải hỏi.
Nhỡ đâu cậu bạn trai giấu bệnh, cố chấp đến đón tôi đi học thì chết.
Ai chứ Tuấn Anh là có thể lắm.
" khoẻ rồi mà, thật đó. Cậu lên xe ngồi đi, không muộn học đấy."
Tuấn Anh cười mỉm, đưa tay ra sau vỗ vỗ lên yên xe.
Tôi thở dài, đi đến ngồi lên yên xe. Tạm tin tưởng vậy.
Trong lúc dừng đèn đỏ, Tuấn Anh dường như nhớ ra gì đó liền hơi quay đầu ra sau và nói.
" trường tổ chứ prom vào cuối tuần sau đúng không nhỉ?"
" ừm đúng rồi, vào hôm giáng sinh luôn ấy."
Tôi gật đầu đáp.
Trường cấp ba mà chúng tôi theo học có truyền thống là cứ mỗi cuối năm, đều sẽ tổ chức Prom. Sự kiện để học sinh toàn trường có thể thoải mái vui chơi.
Chỉ dở một cái, chơi xong là phải cắm đầu vào học luôn vì chỉ chưa đến 1 tuần sau là phải thi cuối kì I.
" cũng là ngày sinh nhật của Linh còn gì."
Trường tổ chức Prom vào tối ngày 24 tháng 12, cũng tức là vào đêm giáng sinh. Mà tình cờ hôm đấy cũng là ngày sinh nhật của tôi luôn.
" thế thì hôm đấy vừa được chơi vừa mừng sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866016/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.