Cũng không biết đã uống bao nhiêu mà giờ đây cô đã không còn nhìn thấy gì nữa rồi. Trước mặt là một mảng mờ ảo, không còn phân biệt được đâu là đâu. Nhã Trúc cố ngồi thẳng dậy, giọng nói khàn khàn gọi ông chủ quán.
"Ông chủ,...ợ... tính... tính tiền... "
Ông chủ quán là một người đàn ông tuổi trung niên, nghe tiếng cô gọi cũng vội vàng đi ra. Lúc nhìn thấy cô gái nhỏ ấy, ông cũng phải cạn lời. Sao lại để bản thân ra thành bộ dạng thê thảm như vậy chứ.
"Cô gái à, cô say quá rồi, để tôi gọi người thân của cô đến đón."
"Con.......con không... ưm... không có người thân. '
"Tôi cũng sắp phải dọn quán rồi, cô cũng đừng làm khó tôi được không?"
"Xin...Xin lỗi! Con đi ... đi ngay!"
Đặt hai tờ tiền xuống bàn, Nhã Trúc cố gắng đứng dậy, bước chân loạng choạng rời khỏi quán nhỏ. Ông chủ quán tốt bụng không yên tâm về con sâu rượu này nên vội vội vàng vàng khóa cửa rồi đi theo phía sau cô.
Một bước nghiêng bên phải, bước nữa lại nghiêng bên trái, cô thật sự không thể đi theo đường thẳng như bình thường. Cô biết bản thân đã say, cũng biết mình buồn cười như thế nào. Nhưng cô cũng biết, chỉ khi say như thế cô mới có thể buông thả bản thân.
"Nè, cô gái à, cẩn thận chút."
Nghe có giọng nói của ai đó, Nhã Trúc quay lại nhìn. Đôi mắt mơ màng nhìn thấy một dáng người đang chạy đến. Mặc dù không nhìn rõ nhưng cô mơ hồ nhận ra đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-anh/3730063/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.