Nhã Trúc nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt, cô không thể biết được bà ta muốn làm gì. Mộ Đình Ân ngồi bên cạnh chỉ thở dài rồi tỏ vẻ khó xử nói. 
"Cái này... Là do con sai trước, ba cũng không thể bênh vực con được." 
"Các người muốn làm gì?" 
"Làm gì? Ha... Tất nhiên là dùng gia pháp để mày bỏ thói lẳng lơ." 
"Tôi đã nói là giữa chúng tôi không có gì cả, tại sao các người lại cứ buộc tội tôi?" 
"Đã sai mà còn ngang bướng. Hôm nay tao không dạy mày là không được." 
Lý Tuyết Lan cầm lấy chiếc roi mây trên bàn, ánh mắt nhìn cô đầy khiêu khích. Khi bà ta định dùng roi đánh xuống thì Mộ An Thy từ trên lầu đi xuống vội ngăn lại. 
"Mẹ, không được đánh!" 
Lý Tuyết Lan ngạc nhiên nhìn về phía cô ta. Mộ An Thy chạy đến chắn trước mặt cô rồi nói. 
"Hoắc Tư Vũ đang trên đường đến đây. Mẹ mà đánh chị ta, trên người có thương tích thì..." 
Lý Tuyết Lan nhíu mày nhìn sang Mộ Đình Ân. Nếu Hoắc Tư Vũ thật sự đến đây vậy thì ... 
"Coi như mày may mắn, lần này tao sẽ không đánh mày." 
"Chị à! Chị nên cảm ơn Hoắc thiếu đi. Nếu không có anh ấy thì... 
"Còn đứng đó làm gì, không mau về phòng chuẩn bị một chút để đón tiếp Hoắc thiếu." 
Nhã Trúc nhìn họ một lượt, nơi đáy mắt toàn sự lạnh lẽo. Cô chẳng nói chẳng rằng, cứ như thế một mạch đi thẳng vào phòng của mình. Thôi thì nếu số trời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-anh/3724769/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.