Lời nói này thốt ra từ miệng của người bạn cùng bàn với cô, cái tên rất đẹp, là Tống Đình Quân. Người cũng như tên, trông thật đẹp, mắt một mí, sống mũi cao thẳng, cô nghe Trương Nhất Manh nói, cậu rất được các bạn nữ trong lớp. thích. Chỉ là trông cậu ta luôn tỏ vẻ cà lơ phất phơ, Ninh Giai Kỳ ngồi cùng bàn với cậu đã mấy ngày, thỉnh thoảng cô cũng cố bắt chuyện với cậu, nhưng cậu ta lại chẳng chịu hợp tác, bây giờ lại nói một hai câu làm cô nghẹn họng không nói được gì. Còn lấy lý do rất hoa mỹ: làm người ngay thẳng.
Ninh Giai Kỳ liếc mắt nhìn bài thi của cậu, 97 điểm, chỉ sai một câu, thiếu chút nữa là tròn điểm tuyệt đối. Trong lòng Ninh Giai Kỳ rất khó chịu, cô luôn nỗ lực để theo kịp các bạn trong lớp, nhưng giờ vẫn không theo kịp bọn họ.
Giờ phút này, cô lại nhớ tới Cảnh Minh Nguyên đã nói vào ngày hôm đó, Cảnh Nhược Đông đối với cô rất tốt, bất quá cũng do cô trông đáng thương mà thôi.
Cô đáng thương chỗ nào chứ? Là do cô quá yếu sao?
Cũng đúng, ngay cả bài thi cũng không làm được, cô thật sự vô dụng.
Tống Đình Quân chỉ nói hai ba câu đâm chọt như thường ngày, nhưng cậu không nghĩ rằng người ngồi bên cạnh cậu sẽ đỏ hốc mắt.
Cậu sửng sốt một chút, bỗng nhiên không biết phải làm sao “Này, tôi chưa nói gì hết, cậu khóc cái
Ninh Giai Kỳ hít hít cái mũi, mắt liếc cậu một cái, “Tôi, không khóc.”
“Mắt cậu rõ ràng đỏ ửng mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trong-tim-deu-trao-em/227740/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.