Nghiêm túc, mắt lạnh lẽo, sự im lặng,...Đây là biểu cảm trên mặt anh mà vốn dĩ Ninh Giai Kỳ sợ nhất.
Nhưng lúc này, cô lại không cảm thấy sợ hãi đến vậy, ngược lại mũi có chút cay như thể chỉ
trong nháy mắt, nước mắt sẽ rơi xuống.
“Em bị sao vậy!” Cảnh Nhược Đông đi đến, lấy điện thoại trong tay cô “Không nghe điện thoại của tôi?”.
Cơ thể của cô như bị nhồi nhét cục bông, những cục bông ngăn chặn mạch máu của cô, khiến cô cảm thấy khó thở “Em sợ, anh đang ở nhà...em, em không muốn nói chuyện với mẹ
“Vậy nên em cho rằng bà ấy nhờ tôi gọi cho em?"
Ninh Giai Kỳ gật đầu.
“Em _” Cảnh Nhược Đông tức giận muốn chết, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của cô lại không nỡ mắng ra, giằng co nửa ngày sau đó mở miệng nói “Em có biết em làm như vậy sẽ khiến người khác lo lắng, trời đã tối như vậy em cũng không biết sao?”
Ninh Giai Kỳ nhỏ giọng “Em đến tiệm sửa máy ảnh...”
“Tôi biết.” Cho nên suốt dọc đường mỗi một tiệm sửa
máy ảnh anh đều không bỏ qua, một đường tìm đến đây.
Ninh Giai Kỳ “Nhưng em không biết có thể sửa được không, bọn họ nói, mặc dù sửa cũng không thể được như trước nữa. Đây là đồ vật của bố em....Mẹ em sao có thể làm như vậy, mẹ không thể...”
Nhẫn nhịn suốt cả một đoạn đường dài, lúc này khi nhìn thấy Cảnh Nhược Đông không hiểu sao cô không kìm nén được nữa. Nước mắt tuôn rơi, lăn trên má rơi xuống đất, Ninh Giai Kỳ đưa tay lau, càng lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trong-tim-deu-trao-em/1048839/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.