Vài phút sau cô đến chỗ hẹn, nhìn ngang ngó dọc vẫn không thấy anh đâu cả, cô nghĩ rằng anh vẫn chưa đến. Hạ Phong ngồi xuống ghế đá, kiên nhẫn chờ đợi. Mười phút, hai mươi phút trôi qua, cô dần dần cảm thấy sốt ruột, lại không có điện thoại để gọi cho anh, bây giờ điều cô có thể làm duy nhất chính là chờ đợi.
Cô chờ anh trong sự hy vọng lẫn hồi hộp, lo lắng. Từ lúc Hạ Phong đến Nam Tô, những chuyện suôn sẻ dường như chưa một lần mỉm cười với cô. Bỗng chốc trời đã kéo mây đen, gió thổi càng lúc càng mạnh, cây cối trong công viên nghiêng theo hướng gió, lá rơi lả tả trên đất, bay tứ tung trong không gian mù mịt cát bụi.
Mắt cô bị bụi bay vào, cô đưa tay dụi mắt, cùng lúc đã cảm nhận thấy những giọt nước mưa lấm tấm, lạnh lẽo rơi chạm vào cơ thể.
Chỉ trong một thoáng, mưa đã tuôn rơi xối xả, cô thảng thốt vội chạy đến chốt bảo vệ của công viên, nơi có mái che để đứng trú mưa.
Một màn nước trắng xoá phủ ngay trước mắt, cảnh vật xung quanh mờ nhạt, hơi thở run lên giữa cái lạnh âm u đất trời. Cô không muốn tin rằng anh là người thất hẹn, nói không giữ lời, trông anh đàng hoàng lại đứng đắn, lời nói ôn nhu chừng mực khiến cô rất có thiện cảm.
Mưa nặng hạt mỗi lúc một lớn dần, cô đứng thụt lùi về phía sau để tránh mưa tạt trúng, công viên lúc này vắng tanh, khu vực xung quanh cổng chính chỉ có mỗi mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-moi-em/2935943/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.