Anh trở về đến nhà đã hơn chín giờ tối, vừa bước vào phòng, anh đưa tay vào túi áo trong lấy điện thoại của mình ra. Bất chợt anh nhớ đến chuyện hẹn cô để trả lại điện thoại. Anh lo loay hoay đưa Nhật Mai đến bệnh viện rồi quên mất.
Trong căn phòng trọ nhỏ, cô nằm trên nệm mà ho sặc sụa, nhiệt độ cơ thể lại tăng cao. Kim Châu ngồi bên cạnh cặp nhiệt kế cho cô mà lo lắng:
- Ba mươi tám độ rưỡi. Em sốt cao rồi. Để chị đi lấy khăn chườm nước lạnh cho em.
Cô nhìn Kim Châu đang đắp khăn trên trán mình:
- Em phiền chị rồi.
Kim Châu lắc đầu:
- Phiền gì đâu. Chị em hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau khi cần, chuyện nên làm mà em. À phải rồi, chiều giờ em ăn gì chưa?
Cô mệt mỏi đáp:
- Em chưa ăn gì cả.
Kim Châu hoảng hốt:
- Đến giờ này mà em vẫn chưa ăn gì sao? Bên phòng chị có thuốc hạ sốt, nhưng em không ăn làm sao uống được. Để chị về phòng nấu cho em tí cháo, nhanh thôi.
Trông Hạ Phong cảm lạnh đến sốt mà tội, Kim Châu càng nghĩ càng tức ông chú đã cho cô leo cây. Vừa định lấy điện thoại tìm số của anh để gọi mắng một trận thì ngạc nhiên thay vừa lúc số điện thoại tuy lạ mà có chút quen gọi đến.
Kim Châu bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nam trầm ấm, êm tai:
- Alo, tôi là người đang giữ điện thoại của cô đây. Tôi xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-moi-em/2935941/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.