Cô lảng tránh ánh mắt của anh, cũng đúng thôi, chẳng lẽ trả lời rằng cô ra đây đứng vì hóng chuyện, như vậy có phần huỵch toẹt quá, chỉ khiến cô thêm xấu hổ.
Sự bối rối của cô hiện rõ trong tầm mắt, anh thừa tinh tế để đoán ra được lý do nên cũng chẳng muốn khiến cô thêm khó xử.
- Vào trong thôi. Cô đi được không? Sao lúc nãy cô có thể ra đến tận đây?
Chí Kiên bước vào nhà, vừa kịp lúc nghe thấy câu hỏi của anh nên đáp lời:
- Là em đưa Hạ Phong ra đây.
Anh nhìn Chí Kiên, ánh mắt có chút trách móc, Kiên vội nói:
- Em sẽ đưa cô ấy vào trong.
Chí Kiên đặt ô tựa vào cửa, nhanh chóng dìu Hạ Phong vào trong, anh bước theo, trông chân của cô dường như không được ổn. Anh cất lời quan tâm:
- Ngày mai tôi đưa cô đến bệnh viện được chứ?
Cô vội đáp:
- Không cần đâu. Tôi vẫn ổn mà.
Chí Kiên ra sức đốc thúc:
- Tôi cũng thấy cô nên đi bệnh viện xem sao. Chân cô bị không nhẹ đâu.
Nghĩ đến tốn kém, cô khăng khăng từ chối:
- Tôi không sao thật mà. Vài ngày là khỏi thôi. Nếu đi bệnh viện...sẽ tốn tiền lắm.
Chỉ cần liên quan đến hao hụt tiền bạc thì cô sẽ lập tức bác bỏ, anh và Chí Kiên thở một hơi nhọc nhằn sau khi nghe câu trả lời từ cô.
- Chi phí tôi sẽ trả. Vậy nên cô cứ yên tâm.
Cô càng thêm ngại khi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-moi-em/2935918/chuong-26.html