Người trong đội ngũ giám khảo vừa định cất lời bảo cô không đạt thì những gì cô thể hiện ngay khoảnh khắc này lại khiến họ phải tập trung quan sát không thể rời mắt.
Từng biểu cảm trên gương mặt cô không vội vã, rất vừa vặn trong hoàn cảnh đang dần dần tiếp nhận một thông tin gây sốc khiến bản thân đau lòng. Từng giọt lệ đọng trên khoé mắt, chẳng hấp tấp nhắm mi để tuôn rơi, ánh mắt cô yên vị, lệ không ngừng tràn ngập hồ nước trong veo.
Nước mắt ướt đẫm, dần dần "giọt nước tràn ly" mà lăn dài trên đôi gò má. Là đau đớn chẳng thể cất lên thành lời, chỉ biết lấy tay nắm chặt phần áo trước ngực trái mà nấc nghẹn từng cơn đau đớn.
Chẳng ai biết được, để có được cảm xúc chân thật đến vậy, cô đã đắm mình vào những nỗi đau trong quá khứ, về thân phận, về nghịch cảnh, và cả tình cảm âm thầm dang dở chẳng thể xứng tầm với người quá cách biệt về gia cảnh, chính là anh.
Diễn xuất muốn chạm đến trái tim người xem, ngoài kỹ năng được học bày bản qua trường lớp, còn cần có tính chất "đời" trong từng cung bậc, năng khiếu thiên bẩm đôi khi rất khó để lý giải hay phân tích sâu xa. Tài năng được thể hiện ra ắt hẳn là bằng chứng có tính thuyết phục cao nhất, chẳng thể chối bỏ.
Dù cô chưa nói ra bất kỳ câu thoại nào, nhưng lần này đạo diễn Phùng đã đích thân lên tiếng, giọng nói ôn tồn nhỏ nhẹ:
- Được rồi, cô sang phòng bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-moi-em/2935861/chuong-49.html