Anh im lặng vài giây, cô nào hay biết anh đang lấy dũng khí trước khi thốt lời:
- Tôi muốn mời cô dùng bữa để thay mặt nhân viên xin lỗi vì đã vô tình khiến cô bị thương.
Cô hiểu ý của anh muốn nhắc đến chuyện Nhật Mai vô ý, nhưng đích thân chủ tịch như anh gọi điện mời cô dùng bữa, quả thật là chuyện hiếm thấy.
Dẫu sao cô cũng là nhân vật nổi tiếng, vậy nên cứ làm giá một chút xem người đàn ông này có đủ kiên nhẫn.
- Không cần đâu. Chỉ là trầy xước ngoài da thôi, tôi vẫn ổn.
Như những gì cô kỳ vọng, sự quyết tâm của anh khiến cô thêm phần thích thú:
- Dù vậy tôi vẫn muốn mời cô dùng bữa. Nếu không tôi sẽ cảm thấy rất áy náy. Mong cô đồng ý.
Anh Sa mỉm cười mãn nguyện, anh không biết cô đang cười tươi đến thế nào. Đột nhiên nhận được cuộc điện thoại từ người mà mình đang nhớ nhung nghĩ đến, cảm giác hạnh phúc đến khó tả.
———————————————
Buổi tối hôm sau, cô lái chiếc xe ôtô đến nhà hàng Pure Taste.
Vừa bước vào trong, ánh mắt của cô đã bị thu hút bởi không gian bày trí theo hơi hướng cổ điển, vừa nhẹ nhàng thanh tao, tinh tế lại trang trọng.
Những chiếc bàn ghế gỗ sơn phết màu nâu trầm bóng loá. Đèn chùm sang trọng kết hợp cùng đèn điện nhưng hình dáng lại trông như đèn dầu được treo trên những cây cột. Rất nhiều bức tranh sơn dầu cổ điển được điểm xuyến trên các bức tường. Sàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-moi-em/2935832/chuong-60.html