Cô đưa mắt nhìn ra bầu trời phía bên ngoài, vừa lúc sấm chớp nổ lên vài tiếng, gió thổi mạnh, lá cây bay mù mịt.
Nhưng cô không nghĩ nhiều, dứt khoát bước lên phòng:
- Anh ấy sẽ về thôi, em lên phòng đây.
Tiếng xả nước vang lên, cô hoà mình vào làn nước ấm, trải qua một ngày dài ý nghĩa, trong lòng vẫn còn nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm nay.
Bước ra khỏi phòng tắm, cô nghe thấy tiếng mưa rơi ào ạt, nhìn ra cửa sổ, trời đổ mưa rất lớn.
Cô bước đến giường, định mở tivi lên xem để thư giãn, nhưng trong lòng cứ thấy bồn chồn không yên tâm. Anh Sa bước ra ngoài hành lang phòng, cô sững sờ khi thấy anh vẫn đứng ở trước cổng nhà.
- Anh...sao không vào xe trú mưa chứ? Thật là...
Cô vội chạy xuống lầu, với tay lấy chiếc ô đặt ở cạnh cửa ra vào rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Cô mở cổng, vội lấy ô che cho anh, nhìn anh đầy trách móc lẫn đau lòng:
- Anh điên rồi à, định dầm mưa đến bao giờ? Ít ra cũng phải vào xe mà tránh mưa chứ.
Cả người anh ướt đẫm, đôi mắt đỏ lên vì lên dính nước mưa. Anh bỗng đưa tay chạm vào cổ cô, kéo nhẹ về phía mình, môi chạm môi trong khung cảnh mưa rơi tuy có chút u tối nhưng kỳ thực lại khá lãng mạn.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, lời nói nhỏ nhẹ nhưng không hề giấu giếm sự buồn lòng:
- Em nói em cần thời gian, nhưng anh sợ rằng chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-moi-em/2935789/chuong-82.html