Vừa tan làm anh đã chạy sang nhà tìm cô, chờ đến tối lại còn phải dầm mưa nên bây giờ phải sẵn tiện tắm gội. Anh Sa ngồi bên ngoài, đột nhiên cảm thấy hồi hộp, ở gần anh như vậy khiến cô hơi ngại vì vẫn chưa quen.
Bất chợt tiếng chuông điện thoại reo, cô với tay cầm lấy điện thoại được đặt trên bàn cạnh giường nhưng phát hiện âm thanh không phải từ điện thoại của mình.
Nhìn qua phía bàn đối diện, cô thấy điện thoại của anh đang bật sáng. Anh Sa rời khỏi giường, bước đến nhìn vào điện thoại của anh, màn hình hiển thị người gọi đến là mẹ, cô liền nghĩ: "Là Kiều phu nhân sao?"
Vừa lúc anh bước ra ngoài, trên vai còn quấn chiếc khăn tắm thấm khô nước trên tóc. Cô đưa điện thoại về phía anh:
- Mẹ vừa gọi anh đấy.
Anh mỉm cười hỏi lại:
- Mẹ?
Cô nhận ra điều anh đang nghĩ, vội nói:
- Ý em là mẹ của anh.
Quả thật khi vừa nghe cô nói vậy, anh cảm thấy cứ như cô đang gọi mẹ chung của cả hai.
- Trước sau gì mẹ anh cũng là mẹ của em thôi.
Anh bấm số gọi lại, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói:
- Hiên à, sao giờ này con chưa về?
Bình thường chẳng bao giờ Kiều phu nhân gọi điện hỏi anh về chuyện đi sớm hay về trễ cả, nhưng từ khi Vân Quỳnh đến Kiều gia, bà ấy rất hay điện thoại khi thấy anh về trễ. Anh hiểu rõ ý định của mẹ mình, Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-moi-em/2935786/chuong-83.html