Mười một giờ ba mươi phút, ký túc xá đã tắt đèn từ lâu.
Dương Mạn Vũ nằm trằn trọc trên giường, những cảm xúc kì lạ trong lồng ngực khiến cô không thể nào ngủ được. Nghĩ đến buổi tối hôm nay và chàng trai cầm năm trăm đồng trên tay đứng ngẩn người giữa nhà ăn, cô chợt bật cười.
Làm gì có ai dùng tiền mệnh giá lớn như vậy chỉ để mua một suất cơm chưa đến hai mươi đồng cơ chứ.
Sự xuất hiện của Diệp Liên Thành trong nhà ăn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, khiến cho cô đi bên cạnh cũng không tránh khỏi ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn dò xét từ bốn phía xung quanh. Cô cũng bất ngờ không khác gì bọn họ, tại sao hôm nay Diệp Liên Thành bỗng trở nên thân thiện như vậy? Chẳng phải lúc trước chính cậu ta là người đã nói cô cách xa cậu ta một chút hay sao?
Ngay đến cả chú Lưu chia cơm trong nhà ăn cũng nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa như thể hiểu hết mọi chuyện, làm cô không biết phải giấu mặt đi đâu.
Không chỉ nhìn thấy cô đi vào nhà ăn cùng Diệp Liên Thành, còn chứng kiến cô trả tiền cơm cho cả hai người, sau đó cô còn ngồi chung một bàn với cậu ta...
Dương Mạn Vũ thở dài, lại xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết chuyện này ngày mai sẽ bị bàn tán đến mức độ nào nữa. Diệp Liên Thành không mang theo tiền lẻ mua cơm, cô chỉ có thể trả thay cậu ta, hơn nữa còn là vì muốn cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-anh-tron-doi-tron-kiep/2636559/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.